THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy]

Chương 92: Đời này tôi không muốn gặp cậu nữa

Đừng nói là mỗi tôi suy nghĩ như vậy mà ngay cả Ái Nghi cũng đi ra cửa, cảm thán: "Bạn anh chạy nhanh như một cơn gió."

Nắm chặt thẻ trong tay, tôi bần thần đáp lại: "Chắc là vợ gọi về."

Ái Nghi gật đầu, "Thậm chí còn chẳng thèm liếc nửa con mắt sang nhìn em nữa."

Tôi thấy nó đang ngơ ngác thì tranh thủ lướt nhanh qua bàn, cầm túi đồ ăn Tuấn Anh để lại, muốn chuồn vào trong.

Nhưng mới đi được hai bước thì phía sau hô lên: "KHOAN!"

Tôi nhắm chặt mắt, liều chết bước tiếp.

Ái Nghi lập tức lẽo đẽo theo sau, "Này người trai thẳng vừa được một anh đẹp trai đã có gia đình hôn ơi~ Dừng lại cho em tham khảo chút tình hình trái tim của người đã~"

Tôi quay lại, trừng nó: "Đừng ăn nói bậy bạ!"

Ái Nghi không sợ, còn trừng lại: "Em chỉ nói sự thật!"

Tôi thở dài, lấy tờ hai trăm nghìn đồng đưa cho nó, "Sự thật không như em nghĩ đâu. Đi kiếm gì ăn sáng đi, mua một phần về cho thằng Tiến giùm anh."

"Anh tính dùng tiền chặn họng em hả? Mơ đi!" Ái Nghi giựt lấy tờ tiền, nhanh chóng nhét vào bộ ngực giả nhưng vẫn kéo tôi ngồi xuống sofa, "Anh đang trốn tránh. Tại sao vậy? Em đoán đúng rồi sao?"

Tôi im lặng liếc nó một cái. Thằng nhóc này rất tinh mắt.

"À~" Ái Nghi gật gù, "Trước kia anh đẹp trai thích anh, sau đó phải kết hôn theo mong muốn của gia đình, bây giờ trưởng thành tự quyết định cuộc đời mình được rồi nên trở lại quyết tâm theo đuổi anh lại từ đầu?"

"..."

Anh cũng nghĩ thế.

"Hoặc là trêu đùa anh?"

"..."

Chắc không phải đâu... nhỉ? "Trước đây hai người yêu nhau, anh đẹp trai bỏ anh đi lấy vợ nên anh hận tình đeo lên mình mặt nạ trai thẳng? Sau này anh đẹp trai hối hận quay lại thì anh đã chết tâm rồi?"

"..."

Em mà mở tiệm bói toán thì anh sẽ góp vốn!

Tôi bình tĩnh lên tiếng: "Không phải đâu. Hai bọn anh đều... thẳng."

Nó đập bàn làm tôi giật nảy cả người, "Anh tưởng em là thằng ngu à? Làm quái gì có hai thằng trai thẳng nào hôn trán nhau?"

Tim tôi run lên, bây giờ nhớ lại mà vẫn còn bồi hồi, đáp lúng túng: "Hôn trán nhau hồi nào? Là anh ấy hô... à... chạm môi lên trán anh."

Nó bĩu môi, "Hôn thì nói là hôn! Bày đặt chạm môi! Ai mà không tận mắt chứng kiến, chỉ nghe anh nói úp úp mở mở thì chắc chắn sẽ nghĩ hai người vừa mới hôn môi."

Tôi chột dạ, lặng lẽ mím môi.

"Hả?" Ái Nghi vỗ tay 'bép' một tiếng: "Chẳng lẽ đã hôn môi rồi?"

"..."

Thằng này nó thành tinh rồi!

Tôi nghiêm mặt, "Em đừng nói vớ vẩn!"

"Thì tự nhiên anh bặm nhẹ môi rồi hai má ửng hồng lên chi vậy?"

Tôi chối: "Là do em đang nghĩ linh tinh nên liên tưởng bậy bạ thôi. Mặt anh bình thường cũng như vậy. Vừa mới vào tiệm, chưa cởi áo khoác cũng chưa mở máy lạnh, anh chỉ đang nóng trong người thôi."

"Ò~" Ái Nghi gật gù, tôi muốn đứng dậy nhưng lại bị nó bắt lấy cánh tay, tiếp tục tra hỏi: "Rồi, cứ coi như hai người chưa hôn môi, cũng coi như hai người chưa từng yêu đương đi, nhưng tại sao anh đẹp trai lại hôn lên trán anh?"

Ái Nghi nhìn tôi chăm chú, "À không, phải là tại sao một người đàn ông đã có gia đình rồi lại đặt nụ hôn dịu dàng lên trán của một thằng con trai khác?"

"..."

Có cần miêu tả tỉ mỉ quá mức cần thiết như vậy không?

Sao em biết là dịu dàng?

Rõ ràng là mạnh bạo.

Mạnh mẽ đâm vào tim anh đau đớn rỉ máu. Có nhiều chuyện... nói một hai câu em cũng không thấu hiểu được.

Giọng tôi nghiêm túc: "Đấy chỉ là cách chào hỏi giữa bạn bè với nhau ở quê anh thôi."

"Em không tin!"

"Em không tin, anh cũng đành chịu. Giữa anh và anh hồi nãy chẳng có gì ngoài quan hệ bạn học cũ cả."

Ái Nghi ngó mặt tôi mãi làm tôi gồng muốn cứng cả cơ, mãi mới "À~" một tiếng, gật gật: "Giống kiểu chào hỏi thân thiết hôn trán, hôn má như bên Tây ấy hả?"

Á đù! Thằng này nhạy ghê trời! Cho anh mày mượn ý tưởng nhé!

Tôi hồ hởi trong lòng, gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy."

Nó chớp mắt mơ hồ: "Vậy tại sao anh Kiên không chào em như thế? Hai anh cùng quê mà."

"..."

Nhạy thôi, đừng nhạy quá!

Tôi vẫn làm vẻ mặt lạnh lùng, "Nhập gia tuỳ tục! Lên thành phố mà còn giữ kiểu chào hỏi như ở thôn quê để cho bị đục vào mặt à?"

Ái Nghi há miệng gật đầu liên tục, "Đúng nhỉ?"

Nó đập tay tôi lia lịa, "Mấy bữa nữa Tết Tây anh về nhà đúng không?"

"Ừ."

"Cho em về với." Giọng nó vui vẻ.

Tôi hơi khó hiểu, "Về làm gì?" Chẳng lẽ muốn kiểm chứng xem người ở quê tôi có hôn trán thay lời chào không à?

Hồi xưa học năm hai năm ba, tôi rủ nó về chơi mấy lần nhưng nó không chịu, hiện tại mẹ con tôi chẳng có nhà nữa rồi, nên... hơi ngại. Tôi định bụng sẽ từ chối, sau khi xây nhà kiên cố xong thì mới mời về chơi.

Ái Nghi cười tủm tỉm, "Em về mua đất cất nhà, như thế là được cùng quê với anh Kiên rồi."

"..."

"Sau này anh Kiên có lấy vợ sinh con thì vẫn phải hôn trán hôn má em mỗi ngày ha ha ha ha ha ha ha ha..."

"..."

Nó cười đã rồi mới ngồi ngay ngắn, vén tóc mái giả toẽ ra làm hai, chìa khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt tôi, nói: "Nào, anh thử hôn lên trán em một cái xem cảm giác thế nào!"

"..."

Tôi đấm cho nó một cú vào trán.

Dù dùng lực nhẹ hều nhưng Ái Nghi vẫn lăn ngửa ra ghế kêu lên oai oái khiến mấy thằng mới tới cười ha hả.

Ái Nghi trừng tôi khét lẹt, la làng: "Em chỉ muốn thực hành trước để sau này anh Kiên có hôn cũng đỡ bỡ ngỡ thôi mà. Đừng nói là cái trán mà ngay cả háng em cũng đóng mạng nhện luôn rồi."

Bọn tôi bật cười.

Có một thằng nhóc học nghề nói vào: "Đưa háng anh đây em quét mạng nhện cho!"

Tôi chỉ tay sang, "Nội quy của tiệm là gì?"

Nó giơ hai tay đầu hàng, "Em chỉ đùa thôi mà."

Tôi nghiêm mặt, "Đùa cũng không được! Đi ăn sáng rồi vào học, nay tập pha mực, đề tao in ra để trên bàn kìa, không xong bài thì tối nay cũng đừng hòng về!"

Mấy thằng khác hô lên: "Ù~ Để thầy An lên tiếng là chết mày rồi~"

Tiệm tôi có một cục cưng tên Ái Nghi, là gay công khai, em ấy luôn coi mình là nam nhưng là nam bé bỏng, nam mềm mại, tôi rất thích tính cách lẫn ngoại hình của bé con nên mới chơi với nhau nhiều năm như vậy được, không nhất thiết cứ phải đi chuyển giới thành nữ thì mới được nâng niu.

Nên tôi đặt ra quy định, trong tiệm bất kể có kì thị đồng tính luyến ái hay không thì hãy giữ trong lòng, còn đã đến nơi làm việc thì phải tôn trọng Ái Nghi, không chấp nhận được cảnh Ái Nghi mặc đồ cosplay rồi dè bỉu thì bấm nút biến. Đặc biệt, không được phép sex joke. Dù là trêu chọc về giới tính hay tình dục, tôi cũng không chấp nhận.

Đã từng có thằng nói Ái Nghi nằm ngửa ra cho nó kiểm tra xem khác đàn ông chỗ nào mà giọng nói ngọt lỗ tai thế. Ái Nghi có mắng lại nhưng không kể ra với tôi, sau hai ngày tôi xem lại cam, lập tức tẩn cho thằng kia một trận trước khi trả tiền đuổi người.

Nó cãi, tại Ái Nghi ăn mặc như đàn bà, chỉ là giỡn mà tôi làm quá. Tôi lại phải huy động anh em giãn cơ thêm lần nữa.

Nực cười!

Ái Nghi mặc đồ nữ  không đồng nghĩa với việc đang mời gọi tư duy biến thái nhục mạ người khác làm trò tiêu khiển.

Chẳng lẽ thấy người giàu là có thể hùng hổ nhảy vào ăn cướp? Phạm tội hiếp dâm rồi đổ thừa tại người ta ăn mặc sexy?

Tôi cực ghét tư tưởng đổ lỗi cho nạn nhân.

Vẫn còn sớm nên tiệm chưa đến đông đủ, tôi hỏi: "Nghi, rồi mấy thằng hồi sáng là chuyện gì? Sao tự nhiên đánh em?"

Ái Nghi tròn mắt, cười cười, gãi đầu: "Không phải tự nhiên đâu. Tại em... thằng cha túm tóc em cả tháng nay đến đây xăm rồng, xong đến ngày cuối em... em..."

Thấy nó cắn môi, tôi hỏi: "Em làm sao?""Em xăm cho con rồng hai cái nơ màu hồng."

"..."

Bị đánh không oan đâu!

Nhưng Ái Nghi không phải người như vậy, em ấy bình thường vui vẻ chứ lúc làm việc thì nghiêm túc vô cùng. Có thể nói bên tiệm này Ái Nghi là cây kim vàng sáng giá.

Tôi hỏi lại cho rõ ràng đầu đuôi, quả nhiên có lửa thì mới có khói.

Do Nghi hay mặc bộ đồ tùng xoè, bị nhầm tưởng là nữ, nhiều lần gã kia cố ý tìm cách sờ soạng đùi còn ăn nói xấc xược nên thằng nhóc mới ghim. Chỗ tôi không lắp cam trong buồng vì có nhiều khách xăm ở nơi nhạy cảm, nhất là khách nữ tìm đến xăm ở vùng ngực hoặc bikini là chuyện bình thường. Nên chuyện Nghi bị toan tính xâm hại tôi cũng không biết.

Tôi tức giận trong lòng, yêu cầu: "Lần sau những chuyện bị quấy rối bắt nạt như vậy bắt buộc phải nói với anh, nghe chưa?" 

"Dạ nghe~" Giọng Nghi ngọt lịm như trai Sài Gòn dỗ bồ chứ không có miếng cố bóp giọng cho ẻo lả bắt chước phái nữ gì cả. Thằng nhóc chỉ có sở thích cosplay chứ không hề muốn chuyển giới sang nữ. Kể cả khi thích Kiên mê mẩn nhưng cũng thà thất tình chứ không bao giờ vì trai mà phải chịu đau đớn thay đổi con người của chính mình.

Lúc rời đi, tôi tiện tay lấy một cái gương để bàn đem lên phòng riêng ngồi soi cả buổi. Mãi mới ngơ ngẩn trái tim rộn ràng sờ lên trán mình được.

Tôi nhớ trước lúc rời đi, môi Tuấn Anh ấn rất lâu rất sâu xuống, nhưng bây giờ da dẻ trên trán tôi trông không khác bình thường chỗ nào, căng mắt ra cũng không thấy vệt đỏ gì cả.

Sao Tuấn Anh không cắn tôi một phát nhỉ?...

Hôm nay, thời gian tôi được gặp cậu ấy chắc chưa tới mười lăm phút nữa.

Tuấn Anh chuyển vào trong Nam rồi à? Hiện tại nhà Tuấn Anh ở đâu? Tại sao ngày thường không thể gặp mà cứ cuối tuần mới đến được? Cậu ấy bỏ chạy đi đâu mà vội vàng như vậy?

Tôi mở túi ra xem mới biết có tận ba hộp cơm, trong đó có hai hộp đồ ăn giống nhau như đúc, chỉ là một trong hai có khẩu phần cơm trắng gấp ba lần hộp còn lại.

Như vậy tức là hai hộp để tôi và một người nữa ăn sáng, một hộp còn lại để tôi ăn trưa?

Tuấn Anh dự định sẽ ăn sáng cùng tôi sao?

Tôi lặng lẽ ăn hết phần cơm của mình, buổi trưa ăn phần của Tuấn Anh, tối đến hâm lại phần cơm trưa rồi lầm lũi ăn hết sạch thức ăn. Chỗ cơm dư ra, tôi ngồi nắn lại thành người tuyết nhỏ cất vào ngăn đá. Cũng lấy sữa trong hộp mà Tuấn Anh để lại, tự pha cho bản thân một cốc nóng hổi.

Ngon quá!

Đồ ăn tối hơi có mùi thiu nhưng vẫn thấy ngon.

Cảm giác như thời gian quay cuồng trở lại vào một đêm mưa bão nọ, ngày một người lạnh lùng rời đi, tôi ngoan ngoãn ăn hết sạch hộp súp mà người ấy để lại.

Bữa tối chan đẫm nước mắt.

Hiện tại tôi có thêm bốn hộp cơm và hai bình giữ nhiệt. Tôi sẽ rửa sạch sau đó đổ đầy những ngôi sao nhỏ vào cất kỹ đi.

Thói quen mỗi tối viết một câu thăm hỏi dành cho người ấy vào mảnh giấy nhỏ vẫn chưa bao giờ ngừng lại.

Một hộp súp năm xưa làm sao có thể đựng đủ. Lâu nay, tôi toàn gói vào bọc bóng giấu đi. Bây giờ thì tốt rồi, những ngôi sao bé xíu của tôi đã có nơi trú ẩn an toàn.

Khuya đến, tôi nhét thẻ của Tuấn Anh vào trong áo, đặt lên ngực rồi mới tự ru mình vào giấc ngủ.

Chủ nhật, tôi vì một lời hẹn ước mà nôn nao không ngủ được, cứ ôm hộp tiền dự định trả cho cậu ấy mà ngồi ngây ngốc đến sáng. Tôi nghĩ Tuấn Anh đến trễ, tuần trước cậu ấy đã nói rõ nếu đến sớm được thì mới đợi ở cổng. Vậy là ăn mặc thật đẹp đi làm, thực ra là đi đón một người.

Nhưng đợi rồi đợi, người cần đến lại không hề đến.

Mấy tên gây gổ ngày hôm qua đem lẵng trái cây khổng lồ tới tiệm xin lỗi, tôi cũng không muốn phiền hà nên giữ thái độ dĩ hoà vi quý, chỉ xoay cổ tay đấm cái thằng muốn sờ đùi Ái Nghi một cú, đợi Ái Nghi chấp nhận lời xin lỗi rồi thì hẹn ngày sửa lại cái nơ thành sừng cách điệu.

Tôi thấy ai cũng sai. Gặp tôi nếu người ta muốn sàm sỡ thì cứ đuổi đi không xăm hình nữa là được, đằng này thằng kia chưa xơ múi được gì mà bị quất hẳn hai cái nơ hồng phấn ịn lên da thịt thì mất mặt với anh em giang hồ quá.

Đến giờ làm, tôi thay áo thun sát nách cho thoải mái, ăn mặc bụi đời quen rồi, ngồi tỉ mỉ lụi cụi cả ngày trời mà mặc sơ mi rất khó hoạt động.

Hôm nay sẽ dạy cách đi nét đẩy lên được hồn của hình xăm chứ không đơn giản cứ scan lên da thịt là được. Hình Quan Công khá khó nhằn, tôi không ngồi buồng mà để khách nằm sấp trên giường gần sảnh tư vấn, khu này rộng sẽ tiện cho học viên đứng xung quanh nhìn vào.

Cứ thế vừa xăm vừa hướng dẫn miệt mài không để ý thời gian, chỉ đến khi học viên ai nấy xôn xao mất tập trung tôi mới nổi quạu, đang tính sạc cho một trận thì thấy mọi người đồng loạt nhìn ra cửa.

Tôi liếc qua thấy loáng thoáng cái xe sang bảy chỗ hầm hì đậu trước cửa thì cũng hiểu, thanh thiếu niên thường mê xe nên thấy xe đẹp muốn ngó một chút cũng không sao.

Nhưng mà...

Một lần liếc mắt này, tôi không tập trung tiếp tục làm việc được, đến cả vị khách đang nằm sấp cũng tò mò mà nghiêng đầu ngó sang.

Tuấn Anh vẫn một thân chỉn chu lịch lãm nhưng mà...

Hôm nay, ngoài áo vest, ghi lê, sơ mi, cậu ấy còn diện thêm áo khoác măng tô bằng vải dạ dài đến đầu gối, thậm chí còn cường điệu đến mức quấn cả cái khăn len cùng màu một cây đen thui thùi lùi trên người.

Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra coi thời tiết.

34 độ C, không mây, nắng to.

"..."

Cậu ấy có cánh cửa thần kì của Doraemon, sau đó trực tiếp lái xe từ Bắc Cực đến đây à?

Tuấn Anh bị như thế này lâu chưa?

Giờ tôi đã hiểu vì sao học viên rì rào bàn tán rồi. Người đẹp thì gặp nhiều nhưng đẹp mà khùng thấy lác đác dữ lắm.

Tuấn Anh vẫn khom lưng cùng chú tài xế làm gì đó trong xe, sau đó thằng Tiến xách một đống đồ chạy vụt vào như ăn cướp, tri hô như cháy nhà: "Đệt mẹ! Ra lấy đồ ăn vào! Nhanh lên! Đứng đực ra nhìn cái đéo gì nữa! Hôm nay nhà mình ăn chùa! Cơm nước thơm nức mùi nhang!"

Vậy là trừ thợ đang ngồi khách, tất cả lục đục chạy ào đi hết.

"..."

Ủa? Tôi đã cho nghỉ đâu?

"Ê, Tiến!" Tôi gọi.

"Dạ." Nó đi tới.

"Chuyện gì vậy?"

"À, anh đẹp trai bao cả nhà mình ăn uống. Chở nguyên một xe đến kia kìa."

Tôi cúi xuống, tiếp tục xăm nhưng miệng vẫn hỏi: "Có quen biết gì không mà nhận đồ ăn của người ta tỉnh rụi vậy?"

Nếu không phải sáng nay Tiến lượn ở tiệm từ sớm thì tôi còn tưởng nó theo cái xe bóng loáng kia đến đây đó.

Tiến vô tư nói: "Em không quen nhưng đây là bạn của anh mà. Không phải tuần trước hai người còn hôn nhau sao?"

"..."

Tôi run tay, may mà kịp thời nhấc máy lên kịp.

Chẳng lẽ lại đấm nhân viên của mình trước mặt khách?

Tôi nghiến răng: "Mày lặp lại xem nào?"

"À," Tiến cười nham nhở: "Em lộn, là anh đẹp trai hôn anh."

"..."

Thôi được rồi. Hôn trán thì cũng là hôn.

Tôi trừng nó: "Nói nhỏ thôi! Đây là bí mật không được kể với ai nghe chưa?"

Nó nghiêm túc gật lia lịa, "Đảm bảo ngoài tiệm mình ra thì không một ai biết cả."

"..."

Tiệm mình?

Gần hai chục con người?

Chúa ơi!!!!!

Tôi tức muốn nổ phổi, "Là mày hay thằng Nghi đồn?"

Tiến trả lời tỉnh queo: "Ai trong bọn em cũng không nói, tiệm mình có cam mà anh."

"..."

Chẳng lẽ ngày mai lại kêu thợ đến gỡ hết sạch camera giám sát ra?!

Còn sợ tôi chưa đủ bàng hoàng hay gì mà anh khách đang nằm sấp cũng giơ tay phát biểu: "Bây giờ có thêm cả anh biết nữa. Bồ em nhìn ngon đấy!"

"..."

Tôi nói: "Hiểu lầm thôi, đấy không phải bồ em."

Dứt lời thì dặn dò thằng Tiến: "Từ giờ trở đi mày có nhiệm vụ minh oan cho tao nghe chưa?"

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.