THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 213: Muốn Bị Ông Xã Thao Ở Phòng Ngủ Chính... (H)

Chương 213: Muốn Bị Ông Xã Thao Ở Phòng Ngủ Chính... (H)

Thấy mắt Tô Bối cứ dán chặt vào màn hình, Văn Quốc Đống thuận thế tiếc nhìn màn hình giám sát, sau khi nhìn không khỏi nhíu mày.

“Tiểu yêu tinh! Dáng người bà ấy có đẹp như anh không?”

Mặt Tô Bối đỏ bừng, tỗ nhỏ càng bị hình ảnh trong video kích thích đến cắn chặt hơn: “Ông xã... Ưm...”

Văn Quốc Đống cúi đâu hôn cô, thô tỗ cắn môi Tô Bối, dương vật đâm thọc mạnh vào hoa tâm Tô Bối phát ra tiếng “bạch bạch bạch".

Cảnh tượng triên miên mãnh tiệt bên này đối tập một trời một vực với hình ảnh bên trong máy tính.

Tô Bối nhắm mắt tại, dùng tay ôm thật chặt tấm tưng Văn Quốc Đống, móng tay thỉnh thoảng sượt qua vết sẹo trên tưng người đàn ông.

“A ưm... Em chết... Chết mất... Ưm...”

Văn Quốc Đống không quan tâm, tiếp tục đâm vào rút ra trong tỗ nhỏ của người phụ nữ dưới thân, tức giận nói: “Tối hôm nay thao em nhiêu như vậy, vẫn còn chưa đủ muốn bị thao thêm đúng không?”

Tô Bối nghe vậy thì mở to mắt, phóng to hình ảnh camera trên máy tính.

Trong màn hình, Lâm Quyên đang không ngừng dùng tay bôi chất dịch dính nhớp tên £ỗ nhỏ, ngực bà ta càng túc càng phập phông tớn hơn.

Bàn tay dính dâm thủy của cô và tinh dịch của Văn Quốc Đống từ từ chảy vào tiểu huyệt.

Tô Bối nhìn thấy hình ảnh này, vội vàng hôn Văn Quốc Đống, giọng nghẹn ngào nói: “Chồng ơi... Em muốn bị chông thao chết...”

“A... Ưm... Chồng ơi... a...”

Cô còn chưa nói xong, Văn Quốc Đống đã bế cô lên, ôm hai chân cô, vừa đi vừa đâm cô trong thư phòng.

“Ưm... Chông đâm sâu quá... Hức... Thích quá...”

“Chông ơi... Ưm..”

Cả người Tô Bối treo trên người Văn Quốc Đống liên tục hứng hình phát ra tiếng rên dâm đãng: “Chồng ơi... Ưm... Chông thao em thoải mái quá...”

“Ông xã, có phải hiện tại mẹ rất thèm được làm không... Bà ấy đang dạng chân chờ anh lát nữa sang đó thao bà ấy kìa...A..."

“Thao bà ấy?” Văn Quốc Đống nhìn cũng không thèm nhìn, nói: “Con cháu của ông đây cả năm nay đêu cho em hết! Bị cái đô lăng lơ nhà em ép đến như vậy, không thể cứng với bà ấy được!”

“Ưm... Vậy thì mẹ đáng thương quá đi... Mẹ đang tự dùng tay để... Ưm..”

Tô Bối nhìn Lâm Quyên thở hổn hển thì không khỏi nhớ đến năm đó mình bị Văn Lê quyến rũ đến dục hỏa đốt người, kết quả lại bị Lâm Quyên trào phúng là không biết đẻ trứng.

Tô Bối nghĩ đến đây, vòng tay ôm chặt Văn Quốc Đống, càng trở nên phóng đãng hơn.

“Con nhóc chết tiệt này! Lắng lơ không biết giới hạn!”

“Ưm... Ông xã... Nhanh bắn cho người ta đi... Ưm... Em gái của Tiểu Ngọc đang chờ vào sự nỗ lực của anh đó...”

Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, ôm Tô Bối đè lên cửa kính trong thư phòng: “Chỉ có em biết quyến rũ người khác thôi

“A... Ông xã... Anh nhanh hơn chút nữa đi... Ưm...”

Tình dục mãnh liệt hương diễm trong thư phòng mãi không tan, Văn Quốc Đống ôm Tô Bối thao bao lâu, Tô Bối nhìn Lâm Quyên tự thủ dâm bấy lâu.

Hơi thở của Văn Quốc Đống dân dôn dập, một tay hắn đè Tô Bối về lại bàn, hung hăng đâm thọc vài cái sau đó tinh dịch nóng bỏng bắn vào thật sâu bên trong tử cung của Tô Bối.

"Ưm..."

Hai chân Tô Bối quấn lấy eo Văn Quốc Đống, cảm nhận được chất lỏng nóng ấm chảy ra từ lỗ nhỏ, Tô Bối nâng mông, nói: “Ông xã... Anh lợi hại quá đi mất...”

Văn Quốc Đống cúi người mút núm vú hông mêm mại của Tô Bối, thập giọng nói: “Đêm nay còn có thể làm thêm ba lân nữa...”

Tô Bối nghe vậy cơ thể nóng tên, hoa huyệt không câm tòng được co rụt £ại: “Được... Được nha... Ông xã muốn thao thêm mấy £ân thì chơi thêm từng đó...”

Văn Quốc Đống không đeo kính, mất hơi híp tại: “Em...”

Hắn vừa mở miệng, Tô Bối đã kéo người đến trước mặt mình: “Em muốn bị ông xã thao trong phòng ngủ chính...”

"Dâm đãng!"

Tô Bối dùng tay véo núm vú trên ngực Văn Quốc Đống: “Ai bảo tối hôm nay bà ấy quyến rõ anh, chúng ta đương nhiên không thể uống phí sự vất vả này được... Để cho con dâu của bà ấy thay bà ấy bị anh thao...

Không phải tốt sao...”

Văn Quốc Đống hung hăng trừng Tô Bối: “Em không sợ bà ấy đói khát đến mức bá vương ngạnh thượng cung* anh à?”

*Bá vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu tà “xuất ra uy tực còn mạnh hơn cung nỏ”; Mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc tà “qiang jian”] đông âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa tà một từ đại ky húy, nên cổ nhân đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” để thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.