[Dục Khát (Cao H)]
Chương 263: Chị Và Bác Cả Em Còn Có Bí Mật Gì Nữa Chứ?
Chương 263: Chị Và Bác Cả Em Còn Có Bí Mật Gì Nữa Chứ?
Mấy ngày sau đó, mắt thường cũng nhìn thấy Văn Quốc Đống rất bận rộn, ngay cả Diệp Liệt Thanh cũng bắt đâu đi sớm vê muộn.
Ngày nào Văn Quốc Đống vê nhà ctũng ngôi trong thư phòng với nhóm Diệp Liệt Thanh trong thư phòng đến tận đêm khuya mới giải tán.
Tô Bối nhìn thấy hết thảy nhưng chưa từng chủ động hỏi pchuyện công việc của hắn, giống như hắn rất ít khi can thiệp vào công việc của cô.
Văn Quốc Đống không chủ động nói thì cô cũng không hỏi.
Đi tàm vmấy năm nay, Tô Bối vẫn tuôn hiểu rõ một đạo tý, trước khi mình không có năng tực để giải quyết chuyện của đối phương thì không nên tùy tiện chủ động muốn giúp đỡ.
Còn chưa hết Tết nhưng khách khứa đến nhà đã ít đi rất nhiêu.
Tô Bối cũng vui vẻ vì không phải bận bịu tối mặt xã giao với khách khứa, trong túc rảnh rỗi, cô cùng ba chị em dâu nhà họ Văn thường xuyên uống trà ngắm hoa sau vườn hoa.
Trước kia vẫn còn Lâm Quyên, Liễu Nhứ chưa bao giờ tham dự những buổi tụ họp chị em dâu thế này.
Nhưng bây giờ hiếm có được ngày tết nhàn nhã thế này, cộng với Văn Uyển thân thiết với Tô Bối nên quan hệ chị em dâu cũng hòa hợp thêm vài phân.
Thím hai Văn ôm lò sưởi trong ngực, ánh mắt đảo qua gương mặt từng người ở đây, cuối cùng cảm khái than thở: "Hình ảnh này đúng là quá hiếm thấy ở nhà họ Văn suối hai mươi mấy năm qua!"
Văn Uyển tựa lên vai Liễu Nhứ như người không xương, nghe vậy thì nhíu mày: "Không có hai con gà chưa tiến hóa hết chỉ biết gào thét thì chả yên tĩnh..."
Liễu Nhứ liếc nhìn con gái nhưng cũng không có ý quở trách: "Không biết lớn nhỏ gì cả, cái gì cũng nói được..."
"Hừ... Con nói sai à? Con vẫn nhớ đợt tế tổ năm ngoái hai người họ cãi nhau ỏm tỏi, giọng Văn Tuyết quang quác quang quác có khác gì con gà trống trong mâm cúng đâu!"
Văn Uyển vừa nói vừa bất chước vẻ mặt hai người kia khiến mấy người lớn có mặt đêu bật cười.
"Văn Tuyết..." Thím ba Văn liên tục lắc đâu than thở: "Đúng là tạo nghiệt!"
Nói tình cảm chị em dâu thân thiết như người một nhà thì chỉ là nói suông, chẳng qua bị lợi ích gia tộc trói buộc nên mới thành "người một nhà" thôi.
Chẳng qua hai mươi năm trước chị dâu em chồng bất hòa, chị em dâu không hòa thuận, chỉ có ba người họ được coi là thật sự lại gân với nhau, còn những người khác có ai mà không gặp mặt là cãi nhau đỏ mặt tía tai, ngày lễ tết lân nào cũng náo loạn gà bay chó chạy.
Mười mấy hai mươi năm trước, cái dịp "cả nhà tụ họp" này chưa có lân nào yên ổn.
Qua nhiêu năm như thế mà hai người kia cũng chẳng có ai là người thắng, một người chán ghét con dâu cuối cùng lại biến người ta thành tình địch, một người còn tốt hơn, không chỉ tự loại mình ra khỏi gia phả mà còn dâng tặng chông mình cho cháu gái ruột.
Kết cục rớt đài của hai người này chỉ khái quát bằng một câu "tự tạo nghiệt không thể sống" cũng không đủ.
"Nói ra thì... Rốt cuộc anh cả mang Văn Tuyết đi đâu vậy?"
Thím tư đột nhiên chen vào nói một câu khiến bầu không khí chợt ngưng lại.
Văn Uyển liếc nhìn Tô Bối: "Chị dâu..."
Vừa dứt lời, ánh mắt tất cả mọi người có mặt đêu đổ dôn vào Văn Uyển, thế là cô ấy vội vàng sửa miệng:
"Bác... Bác gái... Có biết Văn Tuyết ở đâu không?"
Tô Bối nhìn bếp lò đang nấu trà trước mặt, đáp: "Không biết."
"Ồ... Chị và bác cả em còn có bí mật gì nữa chứ?"
Tô Bối ngước mắt, cười như không cười nhìn Văn Uyển: "Hay chờ bác cả em vê chị sẽ hỏi giúp em?"
"Đừng đừng... Thật ra em cũng không hiếu kỳ lắm đâu..."
Lần sương trắng không ngừng bốc lên từ ấm sắt, Liễu Nhứ bưng chén trà nóng hổi lên để ủ ấm tay, ẩn ý nói:
"Bây giờ cô lai ồi vên ổn lắm."
Bây giờ cô ngược lại ngôi yên ổn lắm.
Liễu Nhứ nói một câu không đâu không đuôi khiến ba chị em dâu nhà họ Văn không hẹn mà cùng quay sang nhìn Tô Bối.
Tô Bối gảy gảy đống than, nói: "Không ngôi yên cũng không ly hôn được..."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.