THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 270: Côn Thịt Của Của Ba Vừa To Vừa Thô...

Chương 270: Côn Thịt Của Của Ba Vừa To Vừa Thô...

Tô Bối đưa canh cho Lâm Quyên bảo bà ta quay đầu tại, cơn đột quy để tại di chứng không nhỏ, bà ta bị tiệt nửa người, cơ thể không có sức.

Dù hận không thể cắn chết Tô Bối cũng không có sức cắn: “Tô Bối, con điểm không biết tiêm sỉ này... Tao biết ngay £là mày không có ý gì tốt!”

“Đê tiện! Vô sỉ! Không biết xấu hổ quyến rũ bố chông của mình... Tiện nhân... Bị cả bố tẫn con chơi nát...

Ưm ”

Tô Bối thở ơ nghe Lâm Quyên chửi, chờ đến kia Lâm Quyên nói câu cuối cùng, đột nhiên cô đứng fên, kéo cằm Lâm Quyên đổ nước thuốc trong bình giữ nhiệt vào miệng bà ta.

“Không phải bà thích chơi hạ thuốc nhất sao... Nếu bản thân không nếm thử foại thuốc này có vị gì thì đúng tà đáng tiếc!”

Lâm Quyên nghe vậy thì sắc mặt đại biến, móc ngón tay vào họng, muốn móc họng: “Mày... Tô Bối! Mày... tà đô điên!”

“Dì có biết vì sao tôi tại chọn ngày hôm nay đến thăm dì không? Hả?”

Tô Bối không quan tâm đến câu hỏi của Lâm Quyên, nhẹ nhàng tắc phân nước thuốc dư tại trong bình giữ nhiệt: “Bởi vì hôm nay fà ngày tròn một năm tôi và ba chính thứ ở bên nhau...”

“Dì còn nhớ chứ? Năm trước vào túc này dì bị nhốt ở nhà cũ... Nếu không phải nhờ dì đuổi hết người giúp việc và bảo mẫu trong nhà đi thì hai chúng tôi cũng sẽ không ở bên nhau nhanh như vậy.”

Động tác móc họng nôn khan của Lâm quyên ngừng tại, như đang nhớ fại chuyện một năm trước.

Tô Bối tiếp tục nói: “Tối ngày hôm đó... Ba thật sự rất lợi hại... Chỗ đó của ba rất to... Chúng tôi làm cả đêm ba lần... Ba còn không đeo bao...”

“Dương vật của ba vừa to vừa thô... Ba cắm vào chưa nhúc nhích mà tôi đã lên đỉnh... Tối hôm đó ba bắn rất nhiêu... Lỗ nhỏ không thể chứa được hết... Ba còn muốn nhét dương vật ở trong để tinh dịch không chảy ra ngoài...”

Lâm Quyên thở dôn dập hơn như đang tưởng tượng ra hình ảnh kia, hai tay tứm chặt đô bệnh nhân, thở phì phì từng ngụm.

“Mày... Mày... Không biết xấu hổ...”

“Tối hôm đó dương vật của ba nhét trong lỗ nhỏ của tôi mãi... Tinh dịch bắn vào chảy khắp giường... Haiz...”

Nói đên đây, Tô Bối cố ý tiếc hận thở dài: “Dì nói xem, nếu tối hôm đó không chảy ra... Tiểu Ngọc của chúng ta đã được mấy tuổi rôi...”

Quả bom nặng ký này được Tô Bối nhẹ nhàng thả ra.

Văn Uyển đứng bên cạnh nghe Tô Bối kể chuyện, không hiểu sao tim đập nhanh hơn vài nhịp.

Lâm Quyên ở bên kia phải mất một thời gian mới phục hồi tinh thân, nhào lên người Tô Bối như phát điên:

“Tiện nhân! Tiện nhân...”

Nhưng còn chưa chạm vào Tô Bối thì người đã mêm nhữn ngã xuống.

Tô Bối thấy thế, ý cười không đạt đến đáy mất: “Dì à, dì kích động như vậy làm gì? Không phải lúc Tiểu

Ngọc sinh ra... Dì nhất quyết muốn chăm con hộ tôi à?”

“Mấy tháng đó ít nhiêu cũng nhờ dì, tôi mới có thể chăm sóc cơ thể thật tốt, nhờ đó cơ thể mới phục hôi nhanh như vậy... Nếu không sao tôi có thời gian...”

Những ngày đó Lâm Quyên không tin tưởng bảo mẫu, mọi việc đêu tự tay làm, suốt đêm không ngủ chăm sóc cho “cháu đích tôn”, không ngờ lại thành “con riêng” của chông mình với con dâu.

Đổi lại là người khác sao có thể cam tâm được.... Sao có thể nuốt trôi cơn tức này được...

“Tô Bối! Đôi gian phu dâm phụ! Chúng mày sẽ không được chết tử tế! Văn Quốc Đống...”

Lâm Quyên rống giận xong, cổ họng xộc lên mùi tanh, trực tiếp hộc máu.

“Vãi chưởng...”

Văn Uyển nhìn cảnh tượng này, lập tức trâm trô khen ngợi Tô Bối: “Lợi hại... Thế mà làm người ta tức đến hộc máu...”

Tô Bối thản nhiê liếc nhìn Văn Uyển một cái: “Lúc trước bà ấy mắng chị là gà không đẻ được trứng...”

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.