Bình minh hôm sau, mặt trời không lên nổi. Cả Nam Mạc vẫn chìm trong một tầng mây đỏ dày đặc, sấm sét vang rền như tiếng trống ma. Từ xa nhìn lại, nơi trung tâm biển cát, chỉ còn lại một người đang bước đi chậm rãi giữa vô tận xác khô — Huyết Thần Diễm Tước.
Hắn đi không nhanh, mỗi bước đều để lại vết chân thấm máu. Huyết Hải Kiếm đeo sau lưng vẫn nhỏ máu từng giọt, rơi xuống cát nghe “tách, tách” như nhịp tim của địa ngục. Gió khẽ thổi, cuốn lên bụi đỏ. Bầu trời, mặt đất, và con người — tất cả đều cùng một sắc máu.
“Nam Mạc đã xong. Giờ chỉ còn phương Bắc.” Giọng hắn trầm thấp, pha chút mỉa mai. “Thành Bắc của Đế quốc… nơi đặt điện Huyết Võ. Nơi ngươi phong thần, Thần Võ Đế.”
Hắn siết nhẹ chuôi kiếm. Một luồng huyết khí từ kiếm tràn ra, hòa vào gió, lan đi như sương. “Ngươi truy ta ư? Được. Ta sẽ tự tìm đến.”
Phía xa, một đoàn thương khách đang lội qua cát đỏ. Thấy hắn, cả đoàn vội dừng lại. Một gã cầm đầu, mặt tái mét, run rẩy hỏi: “Ngươi… là ai? Vì sao nơi ngươi đi qua… không có ai sống sót?” Diễm Tước ngẩng lên, đôi mắt đỏ thẫm lóe sáng. “Ngươi tin vào Thần không?” Gã thương nhân nuốt khan. “Tin…” “Vậy hãy cầu nguyện đi. Bởi vì Thần đang đi ngang qua.”
Hắn bước tiếp, gió lặng, chim chết, cát bay cuộn theo từng nhịp chân. Đoàn người kia quỳ rạp xuống, không dám thở mạnh. Khi họ ngẩng lên, hắn đã biến mất — chỉ còn vệt máu kéo dài mất hút nơi chân trời.
Ba ngày sau, ranh giới Nam Mạc và Bắc Vực. Một con sông lớn chắn ngang — Huyết Giang, con sông nổi tiếng là chảy bằng máu người, nơi Đế quốc xử tử tội phạm chiến tranh. Dòng nước đỏ đặc, sôi nhẹ, mùi tanh khiến người thường ngạt thở.
Trên cầu đá đen bắc qua sông, hàng trăm binh sĩ canh gác. Tất cả đều mang huy hiệu đỏ máu của Đế quân, giáp dày, thương dài, mắt lạnh như băng. Ở giữa cầu, một vị tướng mặc áo giáp đen đang ngồi trên ngựa, đôi mắt sắc như dao.
“Truyền lệnh Đế đô: bất kỳ ai bước qua Huyết Giang đều phải kiểm tra huyết khí. Kẻ nào mang khí huyết dị thường, chém!” Giọng tướng quân vang vọng, khiến cả đội binh đồng thanh đáp “Rõ!”
Và rồi, hắn xuất hiện.
Từ làn sương đỏ bên kia sông, một bóng người dần hiện ra — áo choàng xám, tóc đen, mắt đỏ, kiếm sau lưng rỉ máu. Hắn đi chậm, nhưng mỗi bước đều khiến mặt sông rung lên. Binh sĩ phía này đồng loạt rút thương, tiếng sắt thép vang dội.
“Đứng lại!” Tướng quân quát lớn. “Báo danh! Ngươi là ai?” Diễm Tước dừng bước, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua. “Ngươi… không đủ tư cách để hỏi tên ta.” “Ngông cuồng! Giết hắn!”
Một hàng cung thủ giương cung. Hàng chục mũi tên bắn ra như mưa — nhưng tất cả đều tan thành bụi máu khi còn cách hắn nửa trượng. “Cái gì...!?” Một tên lính hoảng hốt chưa kịp nói hết câu thì máu trong người hắn sôi lên, thân thể nổ tung như bột.
Diễm Tước khẽ thở dài. “Thật yếu.” Hắn nâng tay, Huyết Hải Kiếm bay ra, cắm phập xuống nền cầu. Ngay lập tức, mặt sông sôi trào. Máu từ dưới sông dâng lên như sóng thần, quét sạch cả dãy binh lính. Tiếng la hét vang dội, rồi tắt lịm. Khi sóng máu rút xuống, chỉ còn lại tướng quân, người và ngựa đều run rẩy.
“Ngươi... ngươi là Huyết Thần thật sao?” Diễm Tước nhìn hắn, môi cong nhẹ. “Ngươi biết rồi à?” Tướng quân nghiến răng, gào lớn: “Vì sao phản bội Đế quân!? Vì sao chọn con đường tội lỗi!?” Hắn khẽ cười. “Phản bội? Ngươi không hiểu.” “Ta không phản bội Đế quân. Là Đế quân phản bội máu của chính hắn.”
Một tiếng sấm nổ vang, hắn vung tay. Huyết Hải Kiếm xoay tròn, chém ra một đường đỏ rực. Tướng quân chưa kịp hét, đầu đã lìa khỏi cổ, rơi xuống sông. Máu từ cổ hắn hòa vào dòng Huyết Giang, khiến nước sông càng đỏ rực.
Diễm Tước bước qua cầu, gió lặng. Sau lưng, sông máu cuộn trào, từng con cá chết nổi lên, thân thể rữa tan trong chốc lát. Hắn quay đầu nhìn lại, khẽ nói: “Máu của ngươi... cũng là một phần của biển ta.”
Rồi hắn tiếp tục đi về phương Bắc, ánh sáng đỏ dần biến mất trong sương. Trên trời, mây đen tụ lại, hình thành bóng dáng mơ hồ của một khuôn mặt khổng lồ — ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống hắn, không ai khác ngoài Thần Võ Đế.
“Huyết Thần... Ngươi đã bước qua Huyết Giang. Lần này, ta sẽ đích thân nghênh đón ngươi.”
Diễm Tước dừng bước, khẽ mỉm cười, ánh mắt ngẩng lên đối diện với gương mặt mờ ảo kia. “Ngươi nên chuẩn bị sẵn quan tài, Đế quân.”
Cuối chương 11 — Huyết Thần vượt Huyết Giang, máu chảy thành sông. Đế quân chuẩn bị nghênh chiến — cuộc gặp đầu tiên đang đến gần!