THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 19: Huyết Đạo Chi Lộ – Khởi Hành Đến Tây Vực

Bình minh đỏ như máu rọi qua đỉnh thành đã sụp. Những mảnh gạch vỡ phản chiếu ánh sáng ẩm ướt, như hàng ngàn con mắt đang nhìn theo kẻ cô độc đang bước ra khỏi Đế đô. Phía sau hắn, đế quốc từng vạn năm hiển hách giờ chỉ còn tro bụi, còn phía trước — là vùng hoang nguyên bất tận, nơi mặt trời mọc không bao giờ đủ sáng.

Diễm Tước đi bộ. Không ngựa, không xe, chỉ có bóng mình kéo dài trên đất khô. Hắn không cần hướng, vì máu trong đất sẽ tự dẫn đường. Nơi nào máu loạn, nơi đó hắn đến — huyết đạo đã mở, và hắn là kẻ đầu tiên đi trên nó.

Trên vai hắn, Huyết Hải Kiếm rung nhẹ, như đang khát máu mới, nhưng Diễm Tước chỉ khẽ chạm tay lên thân kiếm. “Yên nào.” Giọng hắn trầm, mệt mỏi nhưng ẩn một chút dịu dàng hiếm thấy. “Không phải máu nào cũng đáng đổ nữa đâu.”

Gió thổi qua, mang theo mùi cỏ cháy và khói tàn. Phía xa, rặng núi đen uốn lượn, chân núi ẩn hiện một dòng sông đỏ — Huyết Lưu Hà, nơi ranh giới giữa Trung thổ và Tây Vực. Nhiều năm trước, đó là chiến trường nơi hắn từng chém chết hàng vạn sinh linh. Nay, hắn trở lại — nhưng không phải để giết.

Khi hắn đến gần bờ sông, một nhóm người xuất hiện từ phía Tây: Mười mấy kỵ sĩ bọc giáp đen, mang cờ hiệu có hình một giọt máu khắc trong vòng tròn bạc. Đứng đầu là một nữ tướng tóc đỏ, mắt như than cháy, giọng lạnh và kiêu hãnh: “Dừng lại! Vượt qua Huyết Lưu Hà là lãnh thổ Tây Vực. Nói tên ngươi!”

Diễm Tước ngẩng đầu, ánh mắt đỏ khẽ lóe dưới ánh sáng buổi sớm. “Huyết Thần Diễm Tước.” Câu trả lời khiến không khí đông cứng. Những kỵ sĩ đồng loạt rút thương, lưỡi giáo chạm đất vang “choang” một tiếng. Ánh mắt ai cũng hiện lên sự sợ hãi — cái tên ấy, trong truyền thuyết Tây Vực, là tên của kẻ đã tắm máu phương Đông mấy trăm năm trước.

“Ngươi nói dối.” Nữ tướng siết thương. “Huyết Thần đã chết từ ngàn năm!” “Phải,” hắn đáp, bước tới, giọng bình thản, “ta đã chết thật.” “Nhưng máu thì chưa bao giờ.”

Ngay khi lời vừa dứt, đất dưới chân hắn rạn ra, dòng máu nhạt chảy từ lòng đất dâng lên như đang nghênh đón. Các kỵ sĩ đồng loạt lùi lại, thương run trong tay. Nữ tướng nhìn hắn, ánh mắt dao động giữa sợ hãi và tò mò: “Nếu thật là ngươi… đến Tây Vực làm gì?”

Diễm Tước dừng lại bên bờ sông. Dòng nước đỏ chảy cuồn cuộn, phản chiếu gương mặt hắn — mệt mỏi nhưng vẫn rực sáng như ngọn lửa không tắt. “Ta đến,” hắn đáp, “để học cách cứu người mà không cần giết.”

Câu nói khiến tất cả im lặng. Một lúc sau, nữ tướng buông thương, ánh mắt dần lắng lại. “Vậy ngươi tìm đúng nơi rồi.” Cô quay đầu, ra hiệu cho đoàn kỵ sĩ. “Phía Tây, dưới chân dãy Thiên Mộ, có một học viện cổ — nơi người ta dạy cách dùng máu để trị thương thay vì chém giết.” “Ngươi có dám bước qua Huyết Lưu Hà để chứng minh điều đó không?”

Diễm Tước nhìn dòng sông. Nước sôi sục, từng bóng hồn ma ẩn hiện dưới làn sóng đỏ, như những vết thương cũ đang gọi tên hắn. Hắn khẽ cười, bước một bước, nước bắn lên đỏ rực. Mỗi bước, những oan hồn cũ lại trỗi dậy — những khuôn mặt từng chết dưới kiếm hắn. “Ta nhớ các ngươi.” Hắn nói khẽ, giọng trầm mà chân thành. “Nhưng ta sẽ không chạy trốn khỏi tội lỗi của mình.”

Bước cuối cùng, hắn vượt qua sông. Dòng máu tan ra sau lưng, lặng lẽ khép lại như chưa từng mở. Bên kia, trời cao trong hơn, gió mang mùi sa mạc, khô và lạnh, nhưng không tanh. Huyết Hải Kiếm khẽ rung, phát ra tiếng ngân nhỏ như thở dài.

Nữ tướng dõi theo hắn, thì thầm: “Thật sự là Huyết Thần…” Một kỵ sĩ bên cạnh hỏi nhỏ: “Ngươi tin hắn sao?” Cô mím môi, đáp khẽ: “Không tin, nhưng… máu trong người ta vừa sôi lên khi hắn nhìn ta. Chỉ có huyết đạo chân chính mới làm được điều đó.”

Diễm Tước không quay đầu. Phía trước, sa mạc mở ra, và nơi tận cùng là dãy Thiên Mộ — nơi huyền thoại về “Huyết Giới Chân Nghĩa” đang chờ. Gió thổi mạnh, cuốn bay tàn tro cuối cùng của đế quốc phía sau hắn. Từ hôm nay, huyết đạo sẽ bước sang một trang khác — không còn là con đường của chiến tranh, mà là hành trình tìm lại ý nghĩa của máu và sinh mệnh.

Cuối chương 19 — Huyết Thần bước qua Huyết Lưu Hà, đặt chân đến Tây Vực. Một hành trình mới bắt đầu, nơi máu không chỉ là hủy diệt — mà có thể trở thành sự sống.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.