Âm thanh của Chuông Huyết Tâm vang lên không dứt. Tiếng ngân đó lan khắp Học Viện, xuyên qua tường đá, tháp ngọc, tràn vào từng giọt máu trong cơ thể mọi người. Những học viên quỳ rạp, không chịu nổi luồng khí nặng trĩu — vừa ấm, vừa đau, vừa như có hàng ngàn trái tim đang đập cùng một nhịp.
Tịch Liên nhíu mày, tay siết lại chuôi gậy ngọc. “Không đúng...” “Chuông không nên tự rung... trừ khi nó nhận chủ!”
Toàn trường lặng đi. Câu nói ấy khiến mọi người đồng loạt nhìn về phía duy nhất có thể là đáp án — Diễm Tước.
Hắn đứng giữa quảng trường, áo trắng nhuốm máu, mắt đỏ rực như mặt trời. Tiếng chuông dường như hòa với nhịp tim hắn. Mỗi lần nó rung, ngực hắn cũng khẽ giật, từng mạch máu dưới da lóe sáng đỏ rồi lại biến mất. Không khí quanh hắn méo mó, thời gian như ngưng đọng.
“Ngươi...” Một học viên thốt lên. “Chuông Huyết Tâm... đang hòa vào nhịp tim của ngươi!”
Ngay lúc đó, Chuông Huyết Tâm nứt một đường nhỏ. Từ khe nứt ấy, máu loãng chảy ra, tụ lại trên không, hóa thành một luồng sáng đỏ uốn lượn như khói. Tiếng chuông biến thành giọng nói — không còn là âm thanh kim loại, mà là âm của huyết mạch, của hàng ngàn trái tim cùng cất tiếng.
“Máu của nhân gian... cuối cùng cũng tìm thấy tiếng gọi.”
Giọng nói ấy vang vọng, khàn trầm và linh thiêng. Toàn thể học viên quỳ xuống, không dám ngẩng đầu. Tịch Liên nheo mắt, ánh nhìn phức tạp: “Không thể... Chuông Huyết Tâm chưa từng có linh hồn, nó chỉ là vật dẫn... Lẽ nào—” Ông ngừng lại giữa chừng, ánh mắt đột ngột chuyển sang Diễm Tước.
“Lẽ nào... Huyết Linh Cổ đã thức tỉnh trong ngươi!?”
Lời nói ấy khiến toàn trường ồ lên. Người nào từng đọc huyết thư đều biết — Huyết Linh Cổ là ý chí cổ xưa đầu tiên của huyết đạo, thứ tồn tại trước cả con người, trước cả sinh linh. Một khi nó “nói”, máu trong toàn bộ thiên hạ sẽ nghe theo tiếng gọi của nó.
Diễm Tước im lặng. Hắn cảm thấy trong ngực mình có gì đó đang đập — không phải tim, mà là một “tiếng gọi” trùng khớp với âm vang của chuông. Mỗi lần nó đập, hắn thấy như có ai đó đang nói trong đầu, hàng triệu giọng cùng lúc, nhưng đều phát ra cùng một câu: “Nghe ta.”
“Nghe ta...” “Nghe ta...” Tiếng vang ấy như dội vào từng sợi thần kinh. Hắn thấy quá khứ ùa về: chiến trường, máu chảy, Đế đô, Tịch Liên, Cửu U... tất cả hiện lên cùng một lúc. Máu của hắn, máu của người khác, máu của cả thế giới — tất cả đang giao hòa thành một nhịp duy nhất.
Hắn ngẩng đầu, giọng khàn đi: “Đây... là tiếng máu của thiên hạ.”
Tịch Liên lập tức niệm chú, tạo kết giới bao quanh quảng trường. Ánh sáng đỏ bị chặn lại, nhưng vẫn lan ngược lên trời. Trên bầu trời Tây Vực, một luồng khí huyết khổng lồ bốc lên, hình thành một vòng xoáy khổng lồ đỏ như vực sâu. Những sinh linh trong hàng ngàn dặm — từ thú, người, đến cây cỏ — đều cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Trẻ sơ sinh khóc, người già bật tỉnh, chiến sĩ trong doanh trại ngừng thở... tất cả đồng loạt nghe thấy tiếng chuông ấy vang trong ngực.
Tịch Liên quát lớn: “Diễm Tước! Cắt liên kết, nếu không huyết linh sẽ nuốt ngươi!”
Nhưng Diễm Tước không còn nghe thấy gì nữa. Hắn đứng giữa luồng sáng, mắt đỏ rực, giọng nói của Huyết Linh vang khẽ trong đầu: “Ngươi đã nghe máu của người khác.” “Giờ hãy để máu của thiên hạ nghe ngươi.”
“Ta không muốn làm chủ ai,” hắn đáp trong tâm, “ta chỉ muốn để máu được yên.” “Yên à?” Huyết Linh cười nhẹ. “Máu không bao giờ yên. Nó chỉ dừng lại khi không còn sống.” “Ngươi muốn bình yên — nhưng chính ngươi là nhịp đập của thế giới này.”
Lời nói ấy khiến máu quanh hắn bùng lên, hóa thành hàng nghìn dải sáng lao thẳng lên trời, xuyên qua tầng mây, xé toạc bầu không khí. Một cột sáng đỏ dựng đứng — kéo dài đến tận ranh giới giữa trời và đất. Tịch Liên phải dựng thêm ba tầng kết giới mới giữ nổi năng lượng trào ra từ cơ thể hắn.
Cuối cùng, tiếng chuông chậm lại. Mỗi hồi vang như một nhịp tim yếu dần, cho đến khi tắt hẳn. Cả quảng trường chìm vào im lặng. Chuông Huyết Tâm nứt hoàn toàn, rơi xuống, tan thành bụi đỏ — hòa vào đất, thấm vào từng viên gạch.
Diễm Tước ngã quỵ. Tịch Liên lao tới đỡ hắn, thấy máu hắn không còn chảy, mà đang... phát sáng. “Ngươi không chết,” ông nói khẽ, “ngươi... vừa trở thành mạch dẫn của toàn huyết giới.”
Diễm Tước mở mắt, ánh nhìn mơ hồ, mệt mỏi nhưng bình tĩnh. “Máu... đã nói với ta.” Tịch Liên nín thở. “Nó nói gì?” Hắn khẽ đáp: “‘Thiên hạ đã ngủ quá lâu... máu muốn thức dậy.’”
Trên cao, giữa tầng mây đỏ, một đường nứt ánh sáng khẽ mở ra, như con mắt đang nhìn xuống thế gian. Và sâu trong lòng đất, hàng ngàn mạch máu cổ xưa bắt đầu rung lên, đồng nhịp với tim của một ngườ