THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 26: Khi Máu Biết Mơ – Giấc Ngủ Đỏ Của Thiên Hạ

Đêm thứ ba sau khi Huyết Chuông vỡ, thế gian vẫn chìm trong sắc đỏ. Nhưng lần này, không còn là màu đỏ của bạo loạn hay chiến tranh — mà là thứ ánh sáng dịu, như ngọn lửa ấm lan trong máu của muôn sinh. Người dân ngủ yên, không ác mộng, không đau đớn. Cỏ cây hồi sinh, hoa nở trong đêm. Người ta gọi đó là “Giấc Ngủ Đỏ” — một đêm huyết mộng, nơi máu và linh hồn cùng mơ.

Trong Học Viện Huyết Mạch, Diễm Tước ngồi giữa quảng trường, đôi mắt nhắm hờ. Quanh hắn, hàng trăm học viên đang chìm trong trạng thái nhập định. Máu từ lòng đất chảy thành từng sợi mảnh, nhẹ như tơ, quấn quanh họ, giữ cho tim đập chậm và đều. Bên tai hắn, vang vọng hàng triệu nhịp tim — hòa quyện, thống nhất, và… mơ.

“Ngươi đã làm được rồi.” Giọng nói quen thuộc vang lên, là Huyết Linh. Âm thanh của nó không còn như trước, không đe dọa, không khàn đục, mà trầm ấm như tiếng người thân. “Ngươi khiến máu mơ. Điều mà ngay cả Thần xưa cũng chưa từng làm được.”

Diễm Tước mở mắt, giọng hắn khẽ: “Không phải ta khiến nó mơ.” “Ta chỉ ngừng bắt nó chiến đấu.”

Trên cao, bầu trời đỏ rực chuyển dần sang hồng nhạt, rồi tan thành hàng ngàn mảnh sáng rơi xuống như mưa. Mỗi hạt sáng rơi vào ai, người đó thấy trong mơ mình đang cười — dù là đứa trẻ nghèo đói hay chiến binh từng cầm kiếm chém giết. Lần đầu tiên trong nhiều thế kỷ, máu trong thế giới không bị gọi ra để giết, mà để mơ.

Tịch Liên bước đến, tay cầm quyển huyết thư cũ. “Ngươi có biết ngươi vừa làm gì không, Diễm Tước?” Hắn nhìn ông, nụ cười nhạt thoáng qua. “Ta chỉ cho máu một lý do khác để tồn tại.” Tịch Liên lật sách, ánh mắt phức tạp. “Trong ‘Cổ Điển Huyết Luận’ từng nói: máu là ký ức của thế giới, là nơi linh hồn trú ngụ. Nếu máu mơ, ký ức cũng mơ — và khi đó, quá khứ có thể tỉnh dậy.”

Diễm Tước nhướng mày. “Quá khứ tỉnh dậy?” Tịch Liên gật đầu. “Những điều bị chôn vùi trong huyết mạch — những tội lỗi, lời thề, hay cả những linh hồn cổ xưa — sẽ trở mình. Ngươi đang mở một cánh cửa không ai dám mở.”

Gió nổi lên, đất dưới chân rung nhẹ. Một luồng khí đỏ từ sâu trong lòng đất trào lên, không dữ dội, mà âm ỉ như hơi thở của ai đó đang ngủ say. Diễm Tước nhắm mắt, cảm nhận — và chợt thấy tim mình đau nhói.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn thấy mình không còn ở quảng trường, mà đứng giữa một biển máu mênh mông. Trên mặt biển, hàng ngàn hình bóng trôi nổi: những chiến sĩ đã chết, những dân thường, thậm chí là thú và chim, tất cả đều nằm yên như đang ngủ. Nhưng mỗi lần gió thổi, họ lại khẽ mấp máy môi, lẩm nhẩm cùng một câu: “Ta nhớ...” “Ta vẫn nhớ...”

Hắn choáng váng. Đó là ký ức của máu — thứ mà Tịch Liên nói. Hàng triệu linh hồn chưa từng được yên nghỉ, đang mơ giấc mơ của chính họ, trong giấc mộng mà hắn vô tình mở ra.

“Ngươi thấy chưa?” Huyết Linh lại lên tiếng, giọng lần này vang vọng bốn phương tám hướng. “Ngươi cho máu mơ — nghĩa là ngươi cho cả thế giới cơ hội nhớ lại những gì nó quên. Nhưng ký ức không phải lúc nào cũng là phước lành.”

Mặt biển máu nổi sóng. Những hình bóng bắt đầu mở mắt — ánh nhìn rực đỏ, không phải của oán hận, mà là của khát khao được tồn tại lần nữa. Một người trong số đó tiến lại gần Diễm Tước — khuôn mặt quen thuộc, nét cười từng in sâu trong trí nhớ hắn. “...Thần Võ Đế.”

Hắn đứng lặng. Vị đế vương mà hắn từng giết nay đứng trước mặt, không hận, không giận, chỉ bình thản. “Ngươi cho ta mơ lại,” Đế quân nói, “và giấc mơ ấy dạy ta rằng ta đã sai.” “Ta không nên ép máu của thiên hạ phục tùng, mà nên lắng nghe nó.”

Diễm Tước trầm giọng: “Ngươi nói với ta điều đó để làm gì?” Thần Võ Đế mỉm cười, đôi mắt dần nhạt đi như sương. “Vì ngươi đã làm được điều mà ta từng mơ.” “Và... máu của ta vẫn nợ ngươi một lời cảm ơn.”

Lời vừa dứt, thân ảnh Đế quân tan vào biển máu, hòa cùng hàng ngàn linh hồn khác. Biển đỏ lặng lại, gió dừng, và tất cả cùng thở dài — một tiếng thở dài dài và sâu, như cả thế giới vừa nhẹ đi một phần gánh nặng.

Diễm Tước mở mắt. Trở lại thực tại, hắn thấy những học viên quanh mình bắt đầu tỉnh dậy. Họ không hoảng loạn, mà ánh mắt rạng rỡ, bình an. Một cô gái trẻ bật khóc, cười qua nước mắt: “Ta mơ thấy mẹ ta... bà gọi tên ta... lần đầu tiên ta không sợ máu nữa.”

Tịch Liên khẽ cúi đầu, giọng khàn khàn: “Ngươi đã cho thế gian một giấc mơ... để nó nhớ ra rằng máu không phải chỉ để giết.”

Diễm Tước đứng dậy, nhìn trời. Ánh đỏ tan dần, nhường chỗ cho màu xanh nhạt của bình minh. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi cỏ, mùi đất, và... hương máu ngọt ngào như nhựa sống. “Máu đã biết mơ,” hắn nói khẽ. “Giờ ta phải dạy nó... biết chọn giấc mơ nào nên tỉnh.”

Ở nơi xa, giữa lòng đại địa, tiếng tim khổng lồ lại vang lên — chậm, trầm, nhưng kiên định. Thế giới đang mơ, và Huyết Thần đang tỉnh giữa giấc mộng của toàn sinh linh.

Cuối chương 26 — Máu mơ và thế giới cùng tỉnh. Quá khứ trỗi dậy trong ký ức của huyết mạch, và Diễm Tước đối diện với linh hồn xưa — giấc ngủ đỏ đã trở thành lời cảnh báo cho kỷ nguyên sắp tới.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.