Bầu trời Tây Vực lại đổi màu. Không còn là đỏ rực của máu sôi, mà là thứ đỏ thẫm như vết thương cũ chưa lành. Gió mang theo mùi sắt gỉ, xen lẫn hơi ấm khó tả, tựa như thế giới đang thở ra bằng chính tim mình.
Giữa quảng trường Học Viện Huyết Mạch, Diễm Tước vẫn đứng đó — áo trắng đã biến thành áo máu, thân thể đầy rạn nứt như sắp tan, nhưng ánh mắt hắn vẫn tĩnh lặng đến đáng sợ. Trên trán, ấn huyết ngược tỏa sáng nhè nhẹ, nhịp theo từng hơi thở — đó là Huyết Ký Ức, dấu ấn của kẻ mang toàn bộ ký ức huyết mạch nhân gian.
Tịch Liên lặng nhìn hắn, giọng trầm khàn: “Ngươi đã chứa hàng vạn linh hồn. Ngươi nghĩ ngươi chịu nổi sao?” Diễm Tước đáp, nụ cười nhạt thoáng qua môi: “Ta từng bị chính máu của mình thiêu đốt mà vẫn sống. Thứ này... chỉ là thêm một chút lửa thôi.”
“Không,” Tịch Liên lắc đầu, “đây không phải lửa. Đây là ý chí của quá khứ. Ngươi đang gánh tội thay cho cả thiên hạ — máu nào cũng có lỗi, nhưng giờ, tất cả đổ lên ngươi.”
Gió lặng đi. Từ đâu đó trong không trung, vang lên những tiếng thì thầm nhỏ đến rợn người — tiếng khóc, tiếng cười, tiếng cầu xin, và cả lời nguyền. Mỗi âm thanh đều chạm vào tâm trí Diễm Tước như kim đâm.
“Ngươi là kẻ đã cứu ta...” “Ngươi cũng là kẻ đã giết ta...” “Máu ta từng chảy vì ngươi...” “Ta hận ngươi... nhưng ta cũng biết ơn ngươi...”
Hàng triệu giọng nói đan xen, vang trong đầu hắn. Hắn nhắm mắt, máu trào từ khóe miệng, nhưng vẫn mỉm cười. “Thì ra... ký ức cũng biết nói.”
Huyết Linh xuất hiện bên cạnh, lần này hình dạng nó rõ ràng hơn bao giờ hết — một hình người huyết sắc, khuôn mặt giống hệt Diễm Tước, chỉ khác là đôi mắt toàn màu đỏ. “Ngươi đã trở thành nơi trú ngụ của quá khứ,” Huyết Linh nói, “nhưng ngươi không hiểu hậu quả đâu.”
“Ta hiểu.” Diễm Tước đáp, giọng khàn khàn nhưng chắc nịch. “Ta hiểu rằng... nếu ta không gánh, thì chẳng ai có thể.”
“Sai rồi.” Huyết Linh nhìn hắn, ánh mắt như xuyên qua thời gian. “Không ai gánh nổi máu của thiên hạ. Cả ngươi cũng vậy. Sớm muộn gì... máu ấy sẽ không chỉ là ký ức nữa — nó sẽ tìm cách sống lại.”
Ngay khi lời đó vang lên, Diễm Tước khựng lại. Một luồng khí lạnh tràn khắp người. Hắn nhìn xuống tay — những sợi gân dưới da đang đổi màu, không còn đỏ mà chuyển dần sang đen sậm, như máu bị bóng tối nuốt chửng.
“Đó là gì?” Hắn hỏi. Huyết Linh đáp: “Là ký ức đang muốn tự tồn tại. Mỗi linh hồn trong ngươi đều có ý chí riêng — nếu ngươi không kìm được, chúng sẽ tách ra khỏi ngươi, tạo thành Huyết Tội Thể.”
“Huyết Tội Thể?” “Là hiện thân của tội lỗi trong ký ức máu. Nó mang hình dáng ngươi, nhưng bản chất là toàn bộ oán hận, hối tiếc, và thù hận trong thiên hạ hợp lại.” “Ngươi gánh càng nhiều ký ức, nó càng mạnh — cho đến khi ngươi... biến mất.”
Gió cuốn dữ dội. Trên mặt đất, những vết máu cũ của linh hồn tan chảy, tự tụ lại thành một vũng đen. Từ đó, một hình bóng từ từ trồi lên — gương mặt giống hệt Diễm Tước, nhưng đôi mắt rỗng và giọng cười điên loạn.
“Ta... là ngươi.” “Là ngươi khi giết người mà cười, là ngươi khi thống trị mà không thấy hối hận.” “Ngươi cho máu mơ ư? Ngươi dạy máu yên ư? Đừng tự dối mình nữa — máu sinh ra là để đổ!”
Diễm Tước nheo mắt. Khí huyết quanh hắn xoắn lại, nặng như biển chìm. “Ngươi là tội của ta... nhưng ta không cần ngươi nói ta là ai.” “Ngươi muốn sống à?” — hắn khẽ hất tay, không khí rền vang — “Thì hãy thử xem ngươi có tư cách để tồn tại hay không.”
Hai Diễm Tước đối mặt. Một người tĩnh lặng, một người cuồng loạn. Trên trời, mây đỏ xoáy tròn như mắt quỷ khổng lồ đang dõi xuống. Khí huyết bốc lên, cát đá tan, sấm nổ như tiếng tim của thế giới va đập.
Tịch Liên đứng xa, ánh mắt tràn lo lắng. “Rốt cuộc hắn đã tạo ra thứ gì vậy...?” Huyết Linh đáp bằng giọng trầm nặng: “Thứ hắn tạo ra... không phải kẻ thù. Đó là phần máu mà hắn chưa dám chấp nhận.”
Trận chiến giữa Diễm Tước và Huyết Tội Thể bắt đầu. Không có kiếm, không có chú pháp — chỉ là máu, ý chí và ký ức va chạm nhau. Mỗi lần hai thân ảnh chạm, mặt đất nứt sâu thêm, trời rách, và mùi máu lan khắp không gian.
Giữa tiếng sấm và ánh đỏ rực rỡ, Diễm Tước khẽ cười. “Ngươi muốn giết ta để tồn tại?” “Không đâu, ta sẽ khiến ngươi sống cùng ta — mãi mãi, trong tim này.”
Rồi hắn ôm lấy Huyết Tội Thể. Máu tràn ngược, ánh sáng đỏ lóe lên chói lòa. Hai thân ảnh nhập làm một, tiếng tim vang lên dồn dập... rồi im bặt.
Khi khói tan, chỉ còn một người đứng. Không còn ranh giới giữa thần và tội — chỉ còn một Diễm Tước mới, đôi mắt đỏ sâu không đáy, vừa mang sự bình tĩnh của kẻ giác ngộ, vừa mang sự điên loạn của máu cổ.
Huyết Linh khẽ nói: “Ngươi đã chấp nhận tội của mình. Vậy từ nay, máu ngươi... chính là bản án của thế giới.”
Diễm Tước nhìn lên bầu trời đỏ nhạt, mỉm cười: “Nếu phải làm tội nhân để thế giới được yên, thì ta nguyện đổ máu thêm lần nữa.”
Cuối chương 28 — Huyết Thần dung hợp với Huyết Tội Thể, trở thành kẻ gánh cả tội và ân của nhân gian. Huyết Ký Ức sống trong hắn, và thế giới bắt đầu run rẩy trước sự tồn tại của một vị thần vừa là cứu thế, vừa là kẻ mang trọng tội.