THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 7: Nam Mạc Huyết Sa – Bí Ẩn Của Cổ Ấn

Nam Mạc — vùng đất bị gọi là “sa mạc biết thở”. Gió nơi đây không chỉ mang cát, mà còn mang mùi máu khô từ những cuộc chiến hàng trăm năm trước. Dưới ánh trăng đỏ lừ, từng cơn gió cuộn tung hạt cát như hàng vạn con dao nhỏ, rạch lên da thịt những kẻ dám bước vào.

Giữa không gian ấy, một bóng người đi chậm rãi, mỗi bước chân in xuống cát là một vệt máu loang ra như đang thấm sâu vào đất — Diễm Tước.

Áo choàng xám tung bay, máu khô nhuộm nâu mép vải. Mắt hắn nheo lại, nhìn về phía xa, nơi ánh sáng đỏ yếu ớt nhấp nháy — như đom đóm giữa địa ngục.

“Đó là... phong ấn.” Hắn khẽ mỉm cười, giọng như gió lạnh cắt da. “Ngươi giỏi lắm, Thần Võ Đế. Ngươi dám chạm vào thứ thuộc về ta.”

Một tiếng rít khẽ vang lên — cát dưới chân hắn chuyển động. Một bàn tay xương trắng chui lên từ lớp cát, nắm lấy cổ chân hắn. Tiếp đó, hàng chục bàn tay khác nổi lên, kéo theo những bóng người da nứt nẻ, mắt trống rỗng, toàn thân nhuốm cát đỏ — Huyết Sa Nhân.

“Kẻ sống... dám vào lãnh địa của máu...” Một trong số chúng gầm gừ, giọng như tiếng sỏi nghiến. “Huyết Ấn... không thuộc về ngươi!”

Diễm Tước khẽ nhướng mày, rồi bật cười khẽ. “Các ngươi bảo... không thuộc về ta?” Hắn giơ tay, để lộ dấu ấn máu trên ngực đang tỏa sáng, đỏ rực như mặt trời trong đêm. Ngay lập tức, đám Huyết Sa Nhân run rẩy, tiếng gào của chúng biến thành rên xiết, như linh hồn bị thiêu cháy.

“Quỳ xuống.” Hắn nói nhỏ, nhưng giọng như mệnh lệnh của Thần.

Ầm! Cát nổ tung, cả chục Huyết Sa Nhân quỳ rạp xuống đất, đầu gục sâu vào lớp cát đỏ. Diễm Tước tiến lên, bước qua xác chúng, ánh mắt không hề dao động. “Đám sinh linh bị phong ấn bằng máu của ta... giờ vẫn quỳ được, xem ra ngươi chưa xoá hết dấu vết của ta đâu, Thần Võ Đế.”

Đi thêm một đoạn, cát đỏ bỗng biến thành đá đen bóng như gương. Trên mặt đá, khắc những ký tự huyết ngữ cổ đại, từng dòng máu tươi rỉ ra từ khe nứt, chảy về trung tâm — nơi có một cột trụ đá khổng lồ được bao quanh bởi ấn đồ hình tròn.

“Huyết Ấn Cổ...” Diễm Tước dừng lại, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. “Thứ ngươi muốn giấu, cuối cùng cũng ở đây.”

Hắn giơ tay chạm nhẹ vào cột trụ. Ngay lập tức, cả bãi sa mạc rung chuyển. Đá đen tách ra, máu phun lên thành cột sáng đỏ rực. Từ bên trong, giọng nói trầm đục vang lên:

“Kẻ nào dám động vào ấn của Huyết Thần?”

Diễm Tước nở nụ cười nhạt. “Chủ nhân thật của ấn này.”

Ầm!!! Một luồng khí máu cuộn trào, hàng nghìn ký tự huyết ngữ bốc lên xoay quanh hắn. Đất nứt, cát dạt ra bốn phía, lộ ra những xác người đã hóa đá — tất cả đều mang dấu ấn đỏ trên ngực, giống hệt hắn.

“Thần Võ Đế đã đến trước, phá ấn ngoài, nhưng không dám mở lõi.” Hắn ngẩng đầu, nhìn luồng sáng máu trên trời. “Vì ngươi biết — mở nó ra, nghĩa là triệu hồi ta.”

Máu trong không khí cuộn lại quanh người hắn. Dấu ấn trên ngực rực sáng, rồi tách ra thêm một vòng sáng nhỏ hơn, như một bông hoa đỏ nở giữa ngực.

Huyết Mạch Thứ Hai: Hấp Huyết!

Ngay lập tức, năng lượng khủng khiếp trào ra, thổi tung lớp cát xung quanh. Những xác chết gần đó bị hút khô, hóa thành bụi bay. Cột máu đỏ chói trên trời rơi xuống, nhập thẳng vào thân thể hắn.

“Ah…” Diễm Tước siết nắm tay, cảm nhận sức mạnh mới trào dâng. “Cảm giác này… thật lâu rồi không có.”

Từ xa, một tiếng chuông vang lên, kéo theo tiếng gầm dậy đất. Trên trời, năm cột sáng đỏ khác nhau bắn thẳng lên mây. Giọng một người vọng lại giữa sa mạc: “Là hắn! Kẻ mang Huyết Ấn! Mau báo với Đế Quân — Huyết Thần sống lại rồi!”

Diễm Tước nhắm mắt, cười khẽ, giọng khàn như gió sa mạc. “Cuối cùng, các ngươi cũng biết sợ.”

Ánh trăng soi xuống bóng hắn — một con người cô độc đứng giữa biển máu cát đỏ, thân thể bao phủ trong quầng sáng huyết mạch. Từng hạt cát lấp lánh phản chiếu ánh đỏ như máu thần đang sống dậy.

Cuối chương 7 — Huyết Mạch thứ hai mở ra, ấn cổ thức tỉnh, và tên Huyết Thần một lần nữa vang lên giữa sa mạc!

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.