[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]
Chương 684: Một lòng dõi theo (3)
Hai người ngồi bên ngoài phòng khách nhìn ra vườn phong lan bên ngoài, Tôn Mộ Khanh nhìn Tần Hoan rồi đột nhiên nói, "Quận chúa, gần đây có phải các ngươi đang điều tra vụ án Tấn vương năm ngoái không?"
Tần Hoan hoàn hồn, "... Phải, sao thế?"
Tôn Mộ Khanh cười ngại ngùng, "Cả nhà tiểu sư muội ta có liên quan đến vụ án này, xin hỏi Quận chúa đã điều tra ra gì chưa? Tấn vương thật sự phạm vào chuyện gì? Nếu không thì cả nhà tiểu sư muội ta chính là bị oan uổng."
Tần Hoan do dự, "Tôn thần y, hiện tại vẫn chưa điều tra ra, chuyện năm ngoái... ngươi vẫn đừng nên tùy tiện nhắc đến trước mặt người khác. Ngay cả chuyện cả nhà tiểu sư muội ngươi bị oan cũng vậy, tránh cho rước họa vào thân."
Tôn Mộ Khanh gượng gạo, "Ta hiểu rồi, ta chỉ nói với Quận chúa thôi."
Tần Hoan cảm thấy trong lòng đau xót, nàng thở dài rồi không nói thêm gì nữa.
Hai người lẳng lặng ngồi trong phòng, bầu không khí cũng trở nên trầm tĩnh mất tự nhiên, nhưng bất thình lình Nhạc Ngưng hét lên kinh hãi. Vẻ mặt Tần Hoan lập tức biến đổi, nàng và Tôn Mộ Khanh đồng thời đứng phắt dậy liếc nhìn nhau 1 cái!
Hai người cùng nhau chạy nhanh vào trong nội thất.
Vừa vào đế nơi, Tần Hoan liền nhìn thấy Yến Trạch đầu đầy mồ hôi nắm chặt lấy tay Nhạc Ngưng, hắn chau mày, cả người đau đớn vùng vẫy như đang bị bóng đè, đôi mắt không hề mở ra. Tay Nhạc Ngưng bị Yến Trạch nắm đến trắng bệch nhưng nàng vẫn nhịn đau không dám kêu lớn tiếng ảnh hưởng đến hắn. Tần Hoan lấy kim châm ra, tiến lên châm vào huyệt Lệ đoài và huyện Ẩn bạch trên ngón chân trái Yến Trạch. Sau 2 châm này, sự đau đớn trên mặt Yến Trạch mới dần tản đi, sau đó cả người cũng bình tĩnh trở lại.
Nhưng tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay Nhạc Ngưng không buông.
Nhạc Ngưng đỏ bừng mắt rồi khẽ nói, "Tam ca bị sao vậy?"
"Chắc là bị bóng đè..."
Tôn Mộ Khanh đứng bên cạnh thấy hơi ngoài ý muốn nói, "Ta đã bỏ thêm dược liệu an thần và hỗ trợ giấc ngủ vào trong thuốc, sao Thế tử Điện hạ lại..."
Tần Hoan lắc đầu, "Cũng không hẳn, có lẽ Điện hạ có tâm sự gì đó, hoặc là còn khúc mắc gì."
Câu này của nàng cũng không chắc chắn lắm, nhưng vẻ mặt Nhạc Ngưng lại khẽ biến đổi.
Tần Hoan phát hiện ra, nhưng hiện tại Yến Trạch còn đang nghỉ ngơi nên không tiện nói tỉ mỉ lắm.
Tần Hoan bắt mạch lại lần nữa cho Yến Trạch, sau đó mới gật đầu, "Không sao cả, để hắn ngủ đi, nếu ngươi lo lắng thì cứ ngồi đây cho hắn cầm tay ngươi."
Nhạc Ngưng gật đầu, Tần Hoan và Tôn Mộ Khanh cũng chời giây lát sau đó mới ra ngoài.
Tôn Mộ Khanh dường như cực kỳ nghi hoặc về chuyện này khiến cho Tần Hoan hơi ngoài ý muốn. Thuốc của Tôn Mộ Khanh nàng đã xem qua, uống vào đúng là có tác dụng an thần, còn bệnh của Yến Trạch là ở mắt nên bình thường tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều, bởi vậy giấc ngủ cũng cực kỳ quan trọng.
Mà người uống thuốc này vào rồi thì sẽ không dễ dàng nằm mơ chứ đừng nói có hành động như vừa rồi, rơi vào trong bóng đè.
Mà vừa rồi vẻ mặt Yến Trạch cực kỳ đau khổ, quả nhiên là gặp ác mộng.
Tần Hoan thở dài, nhìn bên ngoài thì Yến Trạch có vẻ bình thản ấm áp nhưng ai biết được tận sâu trong đáy lòng hắn cất giấu bao nhiêu đau khổ? Lần này bọn họ đợi khoảng gần nửa canh giờ thì Yến Trạch mới tỉnh lại, nhưng quả nhiên hắn đã quên hết những gì gặp phải trong mơ. Nhạc Ngưng hơi lo lắng hỏi, "Tam ca cảm thấy thế nào rồi?"
Yến Trạch khẽ chau mày, "Lần này cảm thấy hơi mệt mỏi."
Vừa mới bị bóng đè nên đương nhiên sẽ thấy mệt, Nhạc Ngưng không nói gì mà chỉ hỏi, "Đôi mắt thì sao? Mắt có đau không?"
Yến Trạch lắc đầu, thử mở to mắt ra, Tần Hoan và Tôn Mộ Khanh bình tĩnh nhìn hắn, thấy hắn đã mở to mắt ra rồi nhưng vẫn hoàn toàn sáng trong, con ngươi không hề nhúc nhích, không hề có chút tiêu cự nào. Tần Hoan lại giơ tay lên quơ quơ trước mắt hắn nhưng vẫn không nhận được kết quả gì khiến nàng lại thở dài.
Tôn Mộ Khanh cố gắng giữ vững tinh thần nói, "Không sao cả, có lẽ đến 1 ngày Điện hạ vừa mở mắt ra liền có thể thấy được thôi!"
Tâm tình Tần Hoan cũng khoan khoái thêm đôi phần, Yến Trạch lại càng tỏ ra không có gì đáng phải buồn tủi cả, "Để ta cho người đến chuẩn bị trà bánh."
Mấy người ra phòng khác ngồi 1 lát, Yến Trạch tỏ ra như chẳng hề có việc gì, "Nghe Ngưng Nhi nói mấy hôm nay trong triều không yên ổn?"
Hắn quay về phía Tần Hoan rồi hỏi, nàng cười khổ, "Phải, vụ án của Tấn vương phủ kia vẫn còn chưa điều tra rõ ràng."
Nhạc Ngưng trợn tròn mắt, "Chuyện bên ngoài ta đều đã nói cho Tam ca rồi."
Tần Hoan hiểu được, Yến Trạch đã quay về nhiều ngày nhưng số lần ra khỏi cửa có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu ở chỗ khác thì không nói, nhưng ở kinh thành, 1 khi hắn ra ngoài thì cũng không biết có bao nhiêu người chỉ trỏ vào hắn.
"Mấy hôm trước đã liên lụy đến Hoàng hậu, về sau cũng không thẩm vấn ra được cái gì nên hiện tại Thành vương vẫn còn đang điều tra."
Việc này cho dù Tần Hoan không nói thì Nhạc Ngưng cũng biết nên nàng dứt khoát nói ra mà không che giấu gì. Yến Trạch thở dài, "Không ngờ lần này trở về lại không gặp được Tấn vương, năm đó..."
Yến Trạch hơi xúc động, nhìn thấy hắn như vậy Nhạc Ngưng cũng bị ảnh hưởng, "Kỳ thật lúc đó chuyện được truyền đến Cẩm Châu thì bọn ta cũng không thể tin được... Tấn vương sao có thể giết người chứ? Lại còn giết..."
Nhạc Ngưng định nói lại thôi, Yến Trạch tiếp tục nhìn sang Tần Hoan hỏi, "Hiện tại cũng không tra được đến vụ án năm ngoái sao?"
Đúng vậy, cho dù thi thể Tống Hi Văn có xuất hiện 1 cách kỳ lạ thì cũng chẳng thể chứng minh điều gì, Tống Hi Văn cũng không phải hung thủ giết Cẩn phi...
"Vẫn chưa, hiện tại vẫn đang điều tra thi thể vì sao lại xuất hiện trong Tấn vương phủ."
Yến Trạch gật đầu rồi thở dài, "Đúng là thời buổi rối ren."
Mọi người nói chuyện 1 hồi, Vương Hàn vẫn chưa lọt vào tay Thành vương nên tạm thời vụ án vẫn không có tiến triển gì mới. Trước khi rời đi Nhạc Ngưng đến tiễn Tần Hoan, 2 người bước trên con đường nhỏ trong Di Thân vương phủ, Nhạc Ngưng nói, "Vừa rồi... vừa rồi lúc Tam ca bị bóng đè ta nghe thấy huynh ấy hô lên 1 tiếng rất đau khổ, sau đó tay cứ như muốn tự đấm vào mắt mình vậy, ta sợ quá mới cản lại. Nhưng không biết sau đó huynh ấy mơ thấy cái gì mà tóm ngược lại tay ta rất chặt."
Cả mu bàn tay lẫn cổ tay Nhạc Ngưng đều đỏ ửng do ban nãy bị Yến Trạch túm chặt, nàng rơm rớm nước mắt, "Ta cảm thấy... nhất định là Tam ca đã mơ thấy năm đó lúc mình bị mù, đều là vì ta..."
Lúc Yến Trạch bị mù thì tuổi tác đã không nhỏ, hắn nhớ rõ cảnh tượng kia cho nên chuyện này trở thành ác mộng của hắn cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Tần Hoan giữ chặt lấy tay Nhạc Ngưng, lấy thuốc mỡ vẫn mang theo bên mình ra xoa cho nàng rồi an ủi, "Hiện tại đừng nghĩ đến chuyện trước đây nữa, tất cả mọi người chúng ta cùng nhau giúp đỡ Điện hạ, nhất định có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa."
Nhạc Ngưng lắc đầu, "Nhưng mà 10 năm nay vẫn là ta có lỗi với huynh ấy..."
Tần Hoan thở dài, "Hắn cũng không hy vọng ngươi quá áy náy về hắn như vậy, sau này ngươi bù đắp lại cho hắn không được sao?"
Nói như vậy Nhạc Ngưng lập tức dừng chân lại, nàng liếc nhìn Tần Hoan 1 cái, không hiểu sao 2 gò má lại hơi ửng đỏ, "Ngươi cảm thấy... con người Tam ca... thế nào?"
Tần Hoan ngạc nhiên, đến lúc phản ứng lại được thì mới hiểu lời Nhạc Ngưng nói có ý gì, "Điện hạ... Ta quen biết hắn không bao lâu, có điều ta cảm thấy Điện hạ là 1 người ôn nhu như ngọc, vừa dịu dàng vừa nhẫn nại, tinh tế có chừng mực, bị mù rất nhiều năm nhưng lại không ảnh hưởng gì đến tính tình của hắn, đủ để thấy được hắn là 1 người cực kỳ kiên cường, lòng dạ lại bao dung rộng mở. Uhm... kể ra thì cực kỳ hợp với ngươi."
Nghe thấy câu này 2 gò má Nhạc Ngưng lại càng hồng hơn, nhưng lời Tần Hoan nói lại chọc trúng tâm sự của nàng, "Ta đã nói với tổ mẫu và mẫu thân, nhưng vẫn chưa nói cho phụ thân biết, chờ đến cuối năm phụ thân và Đại ca quay về rồi tính."
Tần Hoan nhìn Nhạc Ngưng, "Nhưng mà... Ta muốn hỏi nhiều 1 câu."
Nhạc Ngưng gật đầu, "Nói đi..."
Tần Hoan cân nhắc đôi chút, "Ngươi là thật sự yêu thích Thế tử Điện hạ, hay là chỉ muốn bù đắp cho hắn?"
Nhạc Ngưng nghe xong liền sửng sốt, lập tức ho nhẹ 1 tiếng, "Ta... đương nhiên là... Từ nhỏ Tam ca đã rất tốt với ta, chuyện này nếu là vì trách nhiệm của ta thì càng không cần phải nói rồi, hiện tại ta nhìn Tam ca thì cũng thấy thân thiết với huynh ấy hơn những người khác. Ngươi yên tâm đi, ta đã suy nghĩ tỉ mỉ rồi, ta đại khái là... tình cảm gì với Tam ca cũng đều có cả. Huynh muội, ân nhân cứu mạng, huynh ấy cũng là người mà ta cực kỳ ngưỡng mộ, ta cảm thấy chỗ nào trên người Tam ca cũng tràn đầy ưu điểm, mà huynh ấy đối xử với ta rất tốt nữa..."
Thấy hai gò má nàng đỏ bừng thì nỗi lo lắng trong lòng Tần Hoan cũng được vơi đi, nàng cười nói, "Hóa ra ngươi nghĩ như vậy... Được, thế là tốt rồi! Chờ khi nào hắn nhìn lại được thì cũng chính là lúc các ngươi đại hôn, quá tốt rồi!"
Nhạc Ngưng ho khan 1 tiếng, vẫn còn hơi xấu hổ, "Vẫn còn xa lắm, phải đợi phụ thân và Đại ca... À phải rồi, Đại ca ở Sóc Tây quân, gần đây gửi thư về có nói rằng..."
Nhạc Ngưng chần chờ, quả nhiên trong thư gửi về không có tin tức gì tốt cả.
Nụ cười của Tần Hoan lập tức tan đi, "Nói gì?"
Nhạc Ngưng thở dài, "Nói rằng có đến 1/3 số lượng lão tướng lĩnh có thể lãnh binh đã bị tống vào đại lao, có khoảng hơn 10 người. Cũng may Đại ca có phụ thân và tổ mẫu làm hậu thuẫn nên người khác mới bỏ qua huynh ấy mà động chạm đến người khác. Huynh ấy muốn hỗ trợ nhưng lại không thể giúp được gì."
Đáy lòng Tần Hoan nặng trịch, nàng biết hiện tại trái tim Nhạc Ngưng đã bị Yến Trạch xâm chiếm cho nên mới không muốn nhiều lời nữa, rất nhanh liền cáo từ rời khỏi Di Thân vương phủ. Vừa ra khỏi cửa, nàng liền bảo Bạch Anh đánh xe đến Duệ Thân Vương phủ.
Bên trong Duệ Thân Vương phủ, Yến Trì đang thu nhận thư tín truyền từ Sóc Tây đến. Trong vòng 3 ngày này hắn đã nhận được 28 bức thư, có gửi từ Kiềm Châu, Lương Châu, còn có cả Sóc Tây quân...
Có bức của Tề tiên sinh gửi đến, có bức của Ngu Thất, tin tức có tốt có xấu.
Thư tín do chim ưng mang đến Lạc Châu, sau đó được thuộc hạ của hắn cưỡi ngựa phi nhanh mang vào kinh thành. Thư đến liên tiếp như tuyết rơi, cái chết của Duệ Thân Vương cũng dần dần tái hiện lại trước mặt Yến Trì. Lúc Tần Hoan nghiệm thi đưa ra kết luận cộng với hắn cẩn thận điều tra, hiện tại nhữn giả thiết hắn nghĩ đến coi như đã được chứng thực rồi. Tin tức giấy trắng mực đen này gần như đã khiến cho toàn bộ tội ác ẩn giấu trong bóng tối dần hiện ra ngoài ánh sáng.
Đã đến nước này, sự khát máu và tàn nhẫn từ trong xương tủy của Yến Trì đã hoàn toàn bị kích thích ra ngoài.
Phụ vương Thống soái quân đội cả đời anh hùng của hắn, cuối cùng lại bị thua bởi 2 chữ trung nghĩa.
Thật sự là vừa đáng tiếc, vừa đáng thương!
Tần Hoan hoàn hồn, "... Phải, sao thế?"
Tôn Mộ Khanh cười ngại ngùng, "Cả nhà tiểu sư muội ta có liên quan đến vụ án này, xin hỏi Quận chúa đã điều tra ra gì chưa? Tấn vương thật sự phạm vào chuyện gì? Nếu không thì cả nhà tiểu sư muội ta chính là bị oan uổng."
Tần Hoan do dự, "Tôn thần y, hiện tại vẫn chưa điều tra ra, chuyện năm ngoái... ngươi vẫn đừng nên tùy tiện nhắc đến trước mặt người khác. Ngay cả chuyện cả nhà tiểu sư muội ngươi bị oan cũng vậy, tránh cho rước họa vào thân."
Tôn Mộ Khanh gượng gạo, "Ta hiểu rồi, ta chỉ nói với Quận chúa thôi."
Tần Hoan cảm thấy trong lòng đau xót, nàng thở dài rồi không nói thêm gì nữa.
Hai người lẳng lặng ngồi trong phòng, bầu không khí cũng trở nên trầm tĩnh mất tự nhiên, nhưng bất thình lình Nhạc Ngưng hét lên kinh hãi. Vẻ mặt Tần Hoan lập tức biến đổi, nàng và Tôn Mộ Khanh đồng thời đứng phắt dậy liếc nhìn nhau 1 cái!
Hai người cùng nhau chạy nhanh vào trong nội thất.
Vừa vào đế nơi, Tần Hoan liền nhìn thấy Yến Trạch đầu đầy mồ hôi nắm chặt lấy tay Nhạc Ngưng, hắn chau mày, cả người đau đớn vùng vẫy như đang bị bóng đè, đôi mắt không hề mở ra. Tay Nhạc Ngưng bị Yến Trạch nắm đến trắng bệch nhưng nàng vẫn nhịn đau không dám kêu lớn tiếng ảnh hưởng đến hắn. Tần Hoan lấy kim châm ra, tiến lên châm vào huyệt Lệ đoài và huyện Ẩn bạch trên ngón chân trái Yến Trạch. Sau 2 châm này, sự đau đớn trên mặt Yến Trạch mới dần tản đi, sau đó cả người cũng bình tĩnh trở lại.
Nhưng tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay Nhạc Ngưng không buông.
Nhạc Ngưng đỏ bừng mắt rồi khẽ nói, "Tam ca bị sao vậy?"
"Chắc là bị bóng đè..."
Tôn Mộ Khanh đứng bên cạnh thấy hơi ngoài ý muốn nói, "Ta đã bỏ thêm dược liệu an thần và hỗ trợ giấc ngủ vào trong thuốc, sao Thế tử Điện hạ lại..."
Tần Hoan lắc đầu, "Cũng không hẳn, có lẽ Điện hạ có tâm sự gì đó, hoặc là còn khúc mắc gì."
Câu này của nàng cũng không chắc chắn lắm, nhưng vẻ mặt Nhạc Ngưng lại khẽ biến đổi.
Tần Hoan phát hiện ra, nhưng hiện tại Yến Trạch còn đang nghỉ ngơi nên không tiện nói tỉ mỉ lắm.
Tần Hoan bắt mạch lại lần nữa cho Yến Trạch, sau đó mới gật đầu, "Không sao cả, để hắn ngủ đi, nếu ngươi lo lắng thì cứ ngồi đây cho hắn cầm tay ngươi."
Nhạc Ngưng gật đầu, Tần Hoan và Tôn Mộ Khanh cũng chời giây lát sau đó mới ra ngoài.
Tôn Mộ Khanh dường như cực kỳ nghi hoặc về chuyện này khiến cho Tần Hoan hơi ngoài ý muốn. Thuốc của Tôn Mộ Khanh nàng đã xem qua, uống vào đúng là có tác dụng an thần, còn bệnh của Yến Trạch là ở mắt nên bình thường tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều, bởi vậy giấc ngủ cũng cực kỳ quan trọng.
Mà người uống thuốc này vào rồi thì sẽ không dễ dàng nằm mơ chứ đừng nói có hành động như vừa rồi, rơi vào trong bóng đè.
Mà vừa rồi vẻ mặt Yến Trạch cực kỳ đau khổ, quả nhiên là gặp ác mộng.
Tần Hoan thở dài, nhìn bên ngoài thì Yến Trạch có vẻ bình thản ấm áp nhưng ai biết được tận sâu trong đáy lòng hắn cất giấu bao nhiêu đau khổ? Lần này bọn họ đợi khoảng gần nửa canh giờ thì Yến Trạch mới tỉnh lại, nhưng quả nhiên hắn đã quên hết những gì gặp phải trong mơ. Nhạc Ngưng hơi lo lắng hỏi, "Tam ca cảm thấy thế nào rồi?"
Yến Trạch khẽ chau mày, "Lần này cảm thấy hơi mệt mỏi."
Vừa mới bị bóng đè nên đương nhiên sẽ thấy mệt, Nhạc Ngưng không nói gì mà chỉ hỏi, "Đôi mắt thì sao? Mắt có đau không?"
Yến Trạch lắc đầu, thử mở to mắt ra, Tần Hoan và Tôn Mộ Khanh bình tĩnh nhìn hắn, thấy hắn đã mở to mắt ra rồi nhưng vẫn hoàn toàn sáng trong, con ngươi không hề nhúc nhích, không hề có chút tiêu cự nào. Tần Hoan lại giơ tay lên quơ quơ trước mắt hắn nhưng vẫn không nhận được kết quả gì khiến nàng lại thở dài.
Tôn Mộ Khanh cố gắng giữ vững tinh thần nói, "Không sao cả, có lẽ đến 1 ngày Điện hạ vừa mở mắt ra liền có thể thấy được thôi!"
Tâm tình Tần Hoan cũng khoan khoái thêm đôi phần, Yến Trạch lại càng tỏ ra không có gì đáng phải buồn tủi cả, "Để ta cho người đến chuẩn bị trà bánh."
Mấy người ra phòng khác ngồi 1 lát, Yến Trạch tỏ ra như chẳng hề có việc gì, "Nghe Ngưng Nhi nói mấy hôm nay trong triều không yên ổn?"
Hắn quay về phía Tần Hoan rồi hỏi, nàng cười khổ, "Phải, vụ án của Tấn vương phủ kia vẫn còn chưa điều tra rõ ràng."
Nhạc Ngưng trợn tròn mắt, "Chuyện bên ngoài ta đều đã nói cho Tam ca rồi."
Tần Hoan hiểu được, Yến Trạch đã quay về nhiều ngày nhưng số lần ra khỏi cửa có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu ở chỗ khác thì không nói, nhưng ở kinh thành, 1 khi hắn ra ngoài thì cũng không biết có bao nhiêu người chỉ trỏ vào hắn.
"Mấy hôm trước đã liên lụy đến Hoàng hậu, về sau cũng không thẩm vấn ra được cái gì nên hiện tại Thành vương vẫn còn đang điều tra."
Việc này cho dù Tần Hoan không nói thì Nhạc Ngưng cũng biết nên nàng dứt khoát nói ra mà không che giấu gì. Yến Trạch thở dài, "Không ngờ lần này trở về lại không gặp được Tấn vương, năm đó..."
Yến Trạch hơi xúc động, nhìn thấy hắn như vậy Nhạc Ngưng cũng bị ảnh hưởng, "Kỳ thật lúc đó chuyện được truyền đến Cẩm Châu thì bọn ta cũng không thể tin được... Tấn vương sao có thể giết người chứ? Lại còn giết..."
Nhạc Ngưng định nói lại thôi, Yến Trạch tiếp tục nhìn sang Tần Hoan hỏi, "Hiện tại cũng không tra được đến vụ án năm ngoái sao?"
Đúng vậy, cho dù thi thể Tống Hi Văn có xuất hiện 1 cách kỳ lạ thì cũng chẳng thể chứng minh điều gì, Tống Hi Văn cũng không phải hung thủ giết Cẩn phi...
"Vẫn chưa, hiện tại vẫn đang điều tra thi thể vì sao lại xuất hiện trong Tấn vương phủ."
Yến Trạch gật đầu rồi thở dài, "Đúng là thời buổi rối ren."
Mọi người nói chuyện 1 hồi, Vương Hàn vẫn chưa lọt vào tay Thành vương nên tạm thời vụ án vẫn không có tiến triển gì mới. Trước khi rời đi Nhạc Ngưng đến tiễn Tần Hoan, 2 người bước trên con đường nhỏ trong Di Thân vương phủ, Nhạc Ngưng nói, "Vừa rồi... vừa rồi lúc Tam ca bị bóng đè ta nghe thấy huynh ấy hô lên 1 tiếng rất đau khổ, sau đó tay cứ như muốn tự đấm vào mắt mình vậy, ta sợ quá mới cản lại. Nhưng không biết sau đó huynh ấy mơ thấy cái gì mà tóm ngược lại tay ta rất chặt."
Cả mu bàn tay lẫn cổ tay Nhạc Ngưng đều đỏ ửng do ban nãy bị Yến Trạch túm chặt, nàng rơm rớm nước mắt, "Ta cảm thấy... nhất định là Tam ca đã mơ thấy năm đó lúc mình bị mù, đều là vì ta..."
Lúc Yến Trạch bị mù thì tuổi tác đã không nhỏ, hắn nhớ rõ cảnh tượng kia cho nên chuyện này trở thành ác mộng của hắn cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Tần Hoan giữ chặt lấy tay Nhạc Ngưng, lấy thuốc mỡ vẫn mang theo bên mình ra xoa cho nàng rồi an ủi, "Hiện tại đừng nghĩ đến chuyện trước đây nữa, tất cả mọi người chúng ta cùng nhau giúp đỡ Điện hạ, nhất định có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa."
Nhạc Ngưng lắc đầu, "Nhưng mà 10 năm nay vẫn là ta có lỗi với huynh ấy..."
Tần Hoan thở dài, "Hắn cũng không hy vọng ngươi quá áy náy về hắn như vậy, sau này ngươi bù đắp lại cho hắn không được sao?"
Nói như vậy Nhạc Ngưng lập tức dừng chân lại, nàng liếc nhìn Tần Hoan 1 cái, không hiểu sao 2 gò má lại hơi ửng đỏ, "Ngươi cảm thấy... con người Tam ca... thế nào?"
Tần Hoan ngạc nhiên, đến lúc phản ứng lại được thì mới hiểu lời Nhạc Ngưng nói có ý gì, "Điện hạ... Ta quen biết hắn không bao lâu, có điều ta cảm thấy Điện hạ là 1 người ôn nhu như ngọc, vừa dịu dàng vừa nhẫn nại, tinh tế có chừng mực, bị mù rất nhiều năm nhưng lại không ảnh hưởng gì đến tính tình của hắn, đủ để thấy được hắn là 1 người cực kỳ kiên cường, lòng dạ lại bao dung rộng mở. Uhm... kể ra thì cực kỳ hợp với ngươi."
Nghe thấy câu này 2 gò má Nhạc Ngưng lại càng hồng hơn, nhưng lời Tần Hoan nói lại chọc trúng tâm sự của nàng, "Ta đã nói với tổ mẫu và mẫu thân, nhưng vẫn chưa nói cho phụ thân biết, chờ đến cuối năm phụ thân và Đại ca quay về rồi tính."
Tần Hoan nhìn Nhạc Ngưng, "Nhưng mà... Ta muốn hỏi nhiều 1 câu."
Nhạc Ngưng gật đầu, "Nói đi..."
Tần Hoan cân nhắc đôi chút, "Ngươi là thật sự yêu thích Thế tử Điện hạ, hay là chỉ muốn bù đắp cho hắn?"
Nhạc Ngưng nghe xong liền sửng sốt, lập tức ho nhẹ 1 tiếng, "Ta... đương nhiên là... Từ nhỏ Tam ca đã rất tốt với ta, chuyện này nếu là vì trách nhiệm của ta thì càng không cần phải nói rồi, hiện tại ta nhìn Tam ca thì cũng thấy thân thiết với huynh ấy hơn những người khác. Ngươi yên tâm đi, ta đã suy nghĩ tỉ mỉ rồi, ta đại khái là... tình cảm gì với Tam ca cũng đều có cả. Huynh muội, ân nhân cứu mạng, huynh ấy cũng là người mà ta cực kỳ ngưỡng mộ, ta cảm thấy chỗ nào trên người Tam ca cũng tràn đầy ưu điểm, mà huynh ấy đối xử với ta rất tốt nữa..."
Thấy hai gò má nàng đỏ bừng thì nỗi lo lắng trong lòng Tần Hoan cũng được vơi đi, nàng cười nói, "Hóa ra ngươi nghĩ như vậy... Được, thế là tốt rồi! Chờ khi nào hắn nhìn lại được thì cũng chính là lúc các ngươi đại hôn, quá tốt rồi!"
Nhạc Ngưng ho khan 1 tiếng, vẫn còn hơi xấu hổ, "Vẫn còn xa lắm, phải đợi phụ thân và Đại ca... À phải rồi, Đại ca ở Sóc Tây quân, gần đây gửi thư về có nói rằng..."
Nhạc Ngưng chần chờ, quả nhiên trong thư gửi về không có tin tức gì tốt cả.
Nụ cười của Tần Hoan lập tức tan đi, "Nói gì?"
Nhạc Ngưng thở dài, "Nói rằng có đến 1/3 số lượng lão tướng lĩnh có thể lãnh binh đã bị tống vào đại lao, có khoảng hơn 10 người. Cũng may Đại ca có phụ thân và tổ mẫu làm hậu thuẫn nên người khác mới bỏ qua huynh ấy mà động chạm đến người khác. Huynh ấy muốn hỗ trợ nhưng lại không thể giúp được gì."
Đáy lòng Tần Hoan nặng trịch, nàng biết hiện tại trái tim Nhạc Ngưng đã bị Yến Trạch xâm chiếm cho nên mới không muốn nhiều lời nữa, rất nhanh liền cáo từ rời khỏi Di Thân vương phủ. Vừa ra khỏi cửa, nàng liền bảo Bạch Anh đánh xe đến Duệ Thân Vương phủ.
Bên trong Duệ Thân Vương phủ, Yến Trì đang thu nhận thư tín truyền từ Sóc Tây đến. Trong vòng 3 ngày này hắn đã nhận được 28 bức thư, có gửi từ Kiềm Châu, Lương Châu, còn có cả Sóc Tây quân...
Có bức của Tề tiên sinh gửi đến, có bức của Ngu Thất, tin tức có tốt có xấu.
Thư tín do chim ưng mang đến Lạc Châu, sau đó được thuộc hạ của hắn cưỡi ngựa phi nhanh mang vào kinh thành. Thư đến liên tiếp như tuyết rơi, cái chết của Duệ Thân Vương cũng dần dần tái hiện lại trước mặt Yến Trì. Lúc Tần Hoan nghiệm thi đưa ra kết luận cộng với hắn cẩn thận điều tra, hiện tại nhữn giả thiết hắn nghĩ đến coi như đã được chứng thực rồi. Tin tức giấy trắng mực đen này gần như đã khiến cho toàn bộ tội ác ẩn giấu trong bóng tối dần hiện ra ngoài ánh sáng.
Đã đến nước này, sự khát máu và tàn nhẫn từ trong xương tủy của Yến Trì đã hoàn toàn bị kích thích ra ngoài.
Phụ vương Thống soái quân đội cả đời anh hùng của hắn, cuối cùng lại bị thua bởi 2 chữ trung nghĩa.
Thật sự là vừa đáng tiếc, vừa đáng thương!
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.