THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]

Chương 704: Chuyện xưa

Bên trong tiệm trà Thanh Vân ở thành Nam, gương mặt Lý Mục Vân không rõ cảm xúc, ẩn hiện trong làn khói nước sôi nghi ngút.

Lý Mục Vân nhìn Tần Hoan giây lát rồi lên tiếng, "Quận chúa vì vụ án của Tấn vương?"

Đương nhiên Tần Hoan sẽ không vô duyên vô cớ đi theo dõi ông ta, theo ông thấy lần này chỉ có vụ án của Tấn vương thì mới khiến cho Tần Hoan nghi ngờ ông mà thôi. Vụ án này cuốn theo Hoàng hậu và cả Đông cung, giờ Tần Hoan làm vậy là theo ý của Đông cung? Dù sao Lý Mục Vân cũng làm quan nhiều năm, ngay lập tức trong đầu đã hiện lên rất nhiều suy đoán.

Ông rót nước trà đang sôi vào trong ly sứ men xanh, dường như lại nhớ lại hoàn cảnh hôm đó ngồi uống trà cùng với Yến Kỳ.

Lý Mục Vân vừa ngước lên liền đối diện với đôi mắt trong veo mà ung dung lạnh lùng của Tần Hoan.

Lén theo dõi người khác bị phát hiện, những nàng vẫn có thể ung dung bình tĩnh cây ngay không sợ chết đứng như vậy khiến cho Lý Mục Vân vừa bất đắc dĩ vừa bội phục.

Lý Mục Vân đặt ly trà đến trước mặt Tần Hoan sau đó nói, "Quận chúa có việc gì xin cứ nói thẳng đừng ngại."

Tần Hoan đang quan sát Lý Mục Vân, nàng nhận ra dường như trên mặt ông ta có chút chột dạ, "Không biết hôm nay Lý Đại nhân muốn đến thăm người bạn nào vậy?"

Lý Mục Vân đang uống trà, nghe thấy thế liền ngừng tay lại rồi dùng ánh mắt ôn hòa nhìn sang Tần Hoan, "Đây là việc cá nhân của tại hạ."

Tần Hoan cười cười, "Lý Đại nhân ở trong triều cũng không có bạn bè cũ hay người thân thiết nào, bình thường lại không đến mấy chỗ oanh yến mua vui, ta đoán là người mà hôm nay Lý Đại nhân đi gặp chắc chắn sẽ là một nhân vật cực kỳ thú vị. Nếu không thì sao có thể làm phiền Lý Đại nhân đích thân đến đây?"

Lý Mục Vân hoàn toàn không hề tức giận, "Nếu Quận chúa lo lắng cho Đông cung thì hiện tại cũng không nên đi theo tại hạ, mà nên theo dõi Thành vương Điện hạ."

Phản ứng của Lý Mục Vân nằm trong dự kiến của Tần Hoan, dù sao 1 tiểu nha đầu như nàng làm gì có lý do gì mà đi theo dõi một người đường đường là Đại Lý Tự khanh như ông ta?

"Lý Đại nhân không sợ Thành vương Điện hạ thật sự đào vụ án Tấn vương năm ngoái ra sao?"

Lý Mục Vân nhíu mày, ngay lập tức cảm giác giằng co với Yến Kỳ hôm trước lại đến nữa rồi.

Tuổi tác ông ta còn gấp đôi Tần Hoan, lại làm quan trong triều nhiều năm, ở trong lòng ông thì Tần Hoan và Yến Kỳ đương nhiên không cùng đẳng cấp. Yến Kỳ có xuất thân quý tộc, chỉ dựa vào điểm này hắn liền có khí chất tự cao tự đại, nhưng tại sao Tần Hoan cũng như vậy chứ? Nàng trầm ổn ung dung hơn bất cứ quý nữ nào ông gặp được, ngay cả khí chất con người cũng không khác những người từng trải và có tầm nhìn. Tài năng của Tần Hoan thì Lý Mục Vân đã được chứng kiến từ lâu nên ông càng lúc càng thấy kỳ lạ.

"Vụ án năm ngoái không phải do tại hạ chủ thẩm, sao tại hạ phải sợ chứ?"

Lý Mục Vân vẫn không nhanh không chậm, Tần Hoan lại khẽ cười, "Lý Đại nhân tố giác Thẩm Nghị vì tình riêng mà bao che, khiến cho cả nhà Thẩm Nghị bị tru sát vậy mà Lý Đại nhân hoàn toàn không sợ hãi gì sao?"

Biểu cảm của Lý Mục Vân lập tức thay đổi, đôi mắt dường như hoàn toàn đông cứng. Ông nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, sự không thể tin được càng lúc càng mãnh liệt. Cho dù Tần Hoan được Đông cung bày mưu đặt kết thì cũng không nên đến chất vấn ông ta chuyện của Thẩm Nghị! Cả kẻ Thẩm Nghị suýt chút nữa trở thành nhạc phụ của Yến Triệt nhưng ông hiểu được, trong mắt Hoàng hậu thì sống chết của Thẩm Nghị hoàn toàn không quan trọng, ngay cả Yến Triệt cũng chưa hề truy cứu đến thì Tần Hoan càng không có lý do gì rồi!

Lý Mục Vân vào triều liền làm công việc hình ngục, trải qua thời gian dài cũng tạo thành bản lĩnh nhìn thấu lòng người. Lúc Tần Hoan nói câu này thì giọng nói không hề có chút run rẩy nào, nhưng đáy mắt lại giống như ẩn chứa một ngọn lửa băng giá. Trong lòng Lý Mục Vân đột nhiên căng thẳng, nỗi nghi ngờ ngay đầu từ lần đầu tiên ông nhìn thấy Tần Hoan nghiệm thi nay càng được phóng đại lên vô số lần!

Khóe môi ông run rẩy, đột nhiên hỏi, "Ngươi có quan hệ gì với Thẩm Đại nhân?"

Đây là lần đầu Tần Hoan ngồi nói chuyện riêng với Lý Mục Vân, tai họa năm ngoái của Thẩm gia thì có thể nói Lý Mục Vân chính là hung thủ hàng đầu, lần đầu tiên nhìn thấy Lý Mục Vân thì lửa giận trong lòng nàng cũng suýt nữa không áp chế được. Nhưng về sau gặp gỡ nhiều lần trong nhiều trường hợp, dần dà nàng cũng luyện được bản lĩnh không thể hiện cảm xúc ra mặt. Còn hiện tại 2 người ngồi đối diện nhau, lại nghe Lý Mục Vân nói lời hùng hồn hoàn toàn không sợ hãi thì cơn tức giận trong lòng nàng liền không khắc chế nổi nữa.

Ngay khi nàng hỏi ra câu này thì trong lòng lại thấy mát lạnh, hệt như kẻ tập võ đang so chiêu, khi nàng nói ra thì cũng đồng nghĩa đưa sơ hở của mình đến trước mặt Lý Mục Vân.

Ngay sau giây phút căng thẳng đó Tần Hoan lập tức trấn tĩnh lại, muốn để đối phương ra tay thì phải thả ra 1 ít sơ hở.

Tần Hoan bình tĩnh nhìn Lý Mục Vân, "Lý Đại nhân được Thẩm Đại nhân hướng dẫn sâu sắc, cuối cùng lại làm ra việc này, huống hồ... Lý Đại nhân là người hiểu rõ nhất Thẩm Đại nhân có làm việc bao che hay không. Nếu như vụ án năm ngoái được lật lại thì Lý Đại nhân sẽ xử lý thế nào?"

Lúc Yến Kỳ hỏi thì mặc dù trên mặt ông lộ vẻ ngạc nhiên nhưng trong lòng lại hoàn toàn không sợ hãi. Còn hiện tại, lời Tần Hoan nói khiến cho sống lưng ông lập tức buốt lạnh.

"Thuật nghiệm thi của Quận chúa cao minh uyên bác như vậy là học được ở đâu? Ngày bé Quận chúa lớn lên trong Hầu phủ, sau đó đến Cẩm Châu, Quận chúa quen biết với Thẩm Đại nhân khi nào?" Ngón tay Lý Mục Vân khẽ run rẩy, "Hay là nói, Thẩm Đại nhân là người quen cũ của lệnh tôn..."

Nói đến đây đột nhiên Lý Mục Vân tỉnh táo lại, Nhị gia của Tần thị đã qua đời từ sớm nên không thể là người quen cũ của Thẩm Nghị được. Còn về Tần Thuật thì lại càng không thể, sau khi Thẩm Nghị vào kinh có giao hảo với ai thì ông cực kỳ rõ ràng, nhưng Tần Hoan rốt cuộc là vì sao?

Lý Mục Vân hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Tần Hoan, cả người rơi vào trong hoài nghi về Tần Hoan mà không thể tự thoát ra được. Ông cảm giác như có từng con rắn bò trườn trong lòng, cả người như rơi vào sương mù, ông nghiến chặt răng, biết rằng Tần Hoan không thể nào trực tiếp trả lời câu hỏi của mình, "Hôm nay vì sao Quận chúa lại theo dõi ta? Vì vụ án của Thẩm Đại nhân? Sao Quận chúa lại khẳng định Thẩm Đại nhân bị oan?"

Lý Mục Vân là người thứ 2 biết được mục đích thật sự của Tần Hoan, ông hít sâu 1 hơi rồi nói, "Năm ngoái Thẩm Đại nhân là chủ thẩm của vụ án Tấn vương, bọn họ gặp riêng nhau mấy lần nhưng lại không ghi lại bất cứ khẩu cung nào, không những thế, thậm chí ông ta còn..."

Giọng nói Lý Mục Vân rất kích động, hệt như đang muốn biện giải cho chính mình. Nhưng rất nhanh ông đã ý thức lại được mà nuốt những lời mình định nói lại.

Tần Hoan chau mày, "Thẩm Đại nhân làm cái gì?"

Lý Mục Vân thu hết cảm xúc của mình về, "Năm ngoái ta chỉ làm theo phép công mà thôi, Thẩm Đại nhân đúng là chưa tận trách nhiệm, về sau chuyện được xác thực rồi thì ông ta liền chột dạ. Lúc Cấm vệ quân treo cổ người trong Thẩm phủ thì ông ta đang dẫn cả nhà bỏ trốn. Nếu không chột dạ thì trốn cái gì?"

Lý Mục Vân dừng lại 1 chút, giọng nói hơi buồn bã, "Mặc dù nói tai họa không ảnh hưởng đến thê nhi, nhưng năm ngoái lại đụng phải vụ của Tấn vương."

Ánh mắt Lý Mục Vân chớp tắt, tựa hồ như không dám đối diện với Tần Hoan, nhưng không biết ông nghĩ đến cái gì liền nói tiếp, "Quận chúa, tại hạ có 1 lời, cho dù vụ án năm ngoái có lật lại hay không thì Quận chúa cũng đừng nên nhúng tay vào, Quận chúa sắp đại hôn với Duệ Thân Vương rồi, hiện tại tình hình của Duệ Thân Vương phủ không mấy khả quan nên người càng không nên điều tra chuyện của Thẩm Đại nhân vào lúc nào... Bất kể người có quan hệ gì với Thẩm Đại nhân, cũng đừng nên tiếp tục truy cứu nữa."

Lý Mục Vân đứng dậy, "Đó là tất cả những gì tại hạ muốn nói."

Dứt lời Lý Mục Vân cất bước rời đi luôn, tựa như đằng sau có lũ lụt thú dữ gì vậy.

Tần Hoan vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh lửa đỏ trong lò phản chiếu vào mắt nàng khiến cho khuôn mặt dịu dàng tinh xảo của nàng có thêm chút tàn khốc. Mãi 1 lúc sau Tần Hoan mới đứng lên rồi trầm ngâm, sau đó căn dặn Bạch Anh, "Đến Duệ Thân Vương phủ..."

...

Lúc Yến Trạch và Nhạc Ngưng vào cung đã là hoàng hôn, bên trong Thọ Khang cung quả nhiên sức khỏe Thái hậu không tốt lắm, cứ ho khan không ngừng. Thái hậu biết được Yến Trạch đến đây thì mặt mày mừng rỡ, lại thấy Nhạc Ngưng đứng chung với hắn hệt như 1 đôi bích nhân thì trong lòng bà càng thêm thư thái.

Chỉ khi nhìn thấy khăn thuốc vẫn đắp trên mắt Yến Trạch thì mặt mày bà hơi tối xuống, nhưng nghĩ đến có Tần Hoan ở đây rồi thì bà lại tin chắc rằng nhất định Yến Trạch sẽ nhìn thấy lại ánh sáng.

"Không sao đâu, Hoan nha đầu nói quá lên thôi. Người già đi rồi thì ho khan thôi tính là gì chứ, con cũng phải điều dưỡng thân thể thật tốt, Hoan nha đầu nói mắt con sắp khỏi rồi, ta vẫn còn đang chờ ngày đó đến. Phụ vương con gần đây đang làm gì rồi?"

Thái hậu nói cười dịu dàng, Yến Trạch trả lời, "Mấy hôm nay phụ vương tìm được 1 cuốn sách về đan dược nên đều bận luyện đan, còn về con thì người không cần phải lo lắng, bao năm nay con đã quen rồi."

Lời này khiến cho cả Thái hậu và Nhạc Ngưng đều đau lòng, Thái hậu đành nói, "Phụ vương con thích những thứ này thì cũng không phải lạ, chỉ là mấy thứ đó cũng không nên uống vào, chắc hẳn hắn cũng phân biệt được nặng nhẹ."

Yến Trạch cười, "Người cứ yên tâm, phụ vương con hiểu mà. Hai hôm trước phụ vương con còn vào cung tặng cho Hoàng thượng 2 cuốn sách cổ viết về những thế cờ nổi tiếng. Hiện tại phụ vương rất thích những thú vui nhàn nhã này, để hôm khác con bảo ông ấy vào đây đánh cờ cùng với người."

Thái hậu yên tâm, "Hoàng thượng giỏi đánh cờ nhất, huynh đệ bọn hắn trước đây cũng rất thích tỉ thí với nhau. Ta còn nhớ rõ năm đó Tiên đế có 1 bản cờ phổ, nói 2 người họ ai đánh thắng thì lấy đi, cuối cùng tỉ thí thì Hoàng thượng thắng hiểm nên phụ vương con mới hạ quyết tâm phải đi học đánh cờ bằng được. Từ đó liền đi bái ngoại tổ con làm sư phụ, bởi vậy mới quen biết mẫu thân con." Nhắc đến chuyện xưa, Thái hậu liền cười hiền lành, "Lúc này bắt bắt đầu có đoạn duyên phận tiếp theo, mẫu thân con cũng là 1 cao thủ."

Di Thân vương phi Trương Linh Tê, là nữ nhi ruột của người chưởng quản Quốc tử giám tiền nhiệm Trương Nhữ Thành. Trương Nhữ Thành tinh thông đánh cờ nên đã thu nhận Di Thân vương Yến Tường làm đồ đệ, bởi vậy Yến Tường mới kết bạn được với hòn ngọc quý trong tay Trương Nhữ Thành. Sau này 2 người thành thân cũng có cả 1 đoạn giai thoại, chỉ đáng tiếng Trương Linh Tê qua đời quá sớm.

Yến Trạch mỉm cười, "Hoàng tổ mẫu, người cũng là 1 cao thủ, lúc Hoàng thượng còn trẻ đều do người dạy đánh cờ. Trước kia Hoàng thượng thắng phụ vương cũng đều nhờ vào công lao của người."

Thái hậu cười rộ lên, "Ta già rồi, từ khi Hoàng thượng kế vị thì ta không nghĩ gì đến chuyện chơi cờ nữa, ngay cả Hoan nha đầu ta cũng không thắng nổi. Mấy năm trước ta còn phải để ý đến hậu cung và tiền triều, sau này thấy Hoàng thượng ổn định rồi thì coi như ta trút được gánh nặng nên hiện tại không đánh cờ gì được nữa cả. Nửa đời trước ta đã cầu quá nhiều nên nửa đời sau chỉ sống vô vị vậy thôi, nói ra thì lại hâm mộ cả nhà con, ngoại tổ con giỏi cờ, mẫu thân con giỏi y thuật, còn phụ vương con lại là người tự do tự tại. Tất cả đều không bị gò bó bởi thế tục, bởi vậy tính tình con cũng giống bọn họ, sau này con có định ra ngoài du ngoạn nữa không?"

Yến Trạch trả lời, "Con đã đồng ý với Ngưng Nhi, sau này sẽ dẫn nàng cùng đi theo."

Gương mặt Nhạc Ngưng hơi đỏ lên, Thái hậu lại cười vang, "Được được được, nên như vậy..."

Nói chuyện với Thái hậu 1 hồi lại gợi lên ý định muốn đánh cờ của bà, bao nhiêu năm qua chưa từng có người nhắc đến chuyện xưa. Nhớ năm đó, tài đánh cờ của bà không thua gì Tiên đế, mà từ nhỏ bà cũng đọc không ít binh thư nên thuật lôi kéo chia rẽ đều áp dụng được lên bàn cờ. Nhiều năm không nghĩ đến hiện giờ đột nhiên hứng trí thì không ngừng lại được, Yến Trạch không nhìn thấy nên đành phải để Nhạc Ngưng chơi hộ, nàng đặt 1 quân liền báo 1 quân, Yến Trạch nói cho nàng biết quân tiếp theo phải đặt chỗ nào. Cứ như vậy lần này đánh cờ có rất nhiều thú vị, mặc dù Yến Trạch không nhìn thấy nhưng vẫn có thể ghi nhớ từng nước đi, điều này cũng khiến Thái hậu và Nhạc Ngưng đặc biệt trầm trồ.

Đánh xong ván cờ thì màn đêm đã buông xuống, Yến Trạch và Nhạc Ngưng cùng nhau cáo từ, hôm nay tâm trạng Thái hậu rất tốt nên khi bọn họ vừa đi bà liền nói, "Đến Sùng Chính điện 1 chuyến, cầm 2 bản sách cổ mà Di Thân vương mang cho Hoàng đế kia lại đây."

Trần ma ma thấy Thái hậu vui vẻ nên bản thân mình cũng vui sướng không thôi, lập tức chạy đi lấy sách.

Yến Trạch và Nhạc Ngưng vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Yến Tuy, thằng bé dẫn theo Tô ma ma và 1 tên tiểu thái giám vừa đi từ bên ngoài về, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến đỏ ửng. Yến Trạch phát hiện ra khác thường liền hỏi, "Làm sao thế?"

Nhạc Ngưng trả lời, "Không sao cả, gặp Cửu Điện hạ."

Nhạc Ngưng nhìn Yến Tuy, Yến Tuy cũng nhìn nàng nhưng trên mặt thằng bé hoàn toàn không có ý cười mà lại hơi đề phòng. Tô ma ma xin lỗi, "Bái kiến Thế tử, bái kiến Quận chúa, Cửu Điện hạ vừa mới ôn bài từ chỗ phu tử về..."

Nhạc Ngưng cười, "Mau dẫn Điện hạ và trong đi, bên ngoài trời quá lạnh."

Yến Tuy nghe thấy vậy thì vừa bước vào Thọ Khang cung vừa nhìn bọn họ không chớp mắt.

Nhạc Ngưng lẩm bẩm, "Kỳ lạ, Cửu Điện hạ cực kỳ thân cận với Tần Hoan nhưng lại rất đề phòng những người khác."

Yến Trạch chỉ tiếp tục đi về phía trước, "Vĩnh Từ Quận chúa thường xuyên ra vào Thọ Khang cung, đại khái cũng đối xử với Cửu Điện hạ không tệ cho nên thằng bé mới không đề phòng gì. Ta nghe nói lúc Cẩn phi xảy ra chuyện thì Cửu Điện hạ cũng ở bên cạnh, cho nên thằng bé giờ mới trở nên như vậy."

Nhạc Ngưng thở dài, "Đúng là quá tàn nhẫn, có điều qua vài năm nữa sẽ tốt hơn thôi. Tiểu hài tử rất nhanh quên, năm ngoái thằng bé mới chỉ hơn 4 tuổi thôi."

Yến Trạch cười cười, "Cho dù mới có 4-5 tuổi thì cũng không thể dễ dàng quên đi được."

Nhạc Ngưng khẽ nhướn mày, nàng không muốn nói tiếp đề tài này nữa, "Vừa rồi nhắc lại chuyện xưa Thái hậu cũng vui lên nhiều, mấy năm nay thân thể người lúc tốt lúc xấu cũng thật sự quá khổ sở. Tam ca, hay là về sau chúng ta cứ vài ngày lại vào cung trò chuyện với Thái hậu đi? Ta thấy người cực kỳ thích nói về chuyện xưa."

Yến Trạch gật đầu, "Phải, đúng là nên đến nói chuyện với Thái hậu nương nương nhiều 1 chút..."

Giọng nói Yến Trạch sâu xa, Nhạc Ngưng quay đầu lại nhìn hắn, cảm thấy gương mặt Yến Trạch trong bóng đêm lại có chút lạnh lùng yên lặng, hoàn toàn khác với vẻ ôn hòa bình thường của hắn. Nhạc Ngưng rụt rụt tay lại theo bản năng, Yến Trạch lại cầm ngược tay nàng lại rồi cười, "Sao thế?"

Ban nãy chỉ xảy ra trong thoáng chốc, nụ cười của Yến Trạch lại chân thành ấm áp khiến cho Nhạc Ngưng suýt nữa cảm thấy bản thân mình nhìn nhầm rồi, nàng cười đáp lại, "Không có gì, tóc hơi rối thôi."

Yến Trạch cười rồi đưa tay lên phất nhẹ qua mang tai nàng, hắn giúp nàng vén lại sợi tóc bay loạn trên má, cả người vừa dịu dàng vừa tinh tế, khuôn mặt tắm trong ánh trăng khiến Nhạc Ngưng nhìn mà ngơ ngẩn. Nàng ho nhẹ một tiếng rồi đỡ lấy cánh tay Yến Trạch, từng bước 1 cùng hắn ra khỏi cung.

Nhạc Ngưng đưa Yến Trạch về Di Thân vương phủ sau đó mới rời đi, khi vừa về đến cửa An Dương Hầu phủ lại nhìn thấy 1 bóng đen đứng dựa bên bờ tường. Nhạc Ngưng chau mày, vốn đang nghi ngờ xem có phải kẻ nào có ý định gây rối không thì lại phát hiện ra đó là 1 gương mặt quen thuộc lâu ngày không gặp.

Ngụy Kỳ Chi đi ra từ trong bóng tối rồi nhếch miệng cười, "Quận chúa, lâu rồi không gặp..."

Nhạc Ngưng thấy Ngụy Kỳ Chi mấy tháng không gặp liền hơi sững sờ, Ngụy Kỳ Chi lại tự mình bước đến gần nàng. Tựa hồ như Ngụy Kỳ Chi đã đen đuốc gầy gò đi một chút, cả người mang theo khí tức phong trần mệt mỏi, nhất là sắc mặt cực kỳ uể oải nhưng đôi mắt hắn lại đen láy động lòng người. Hắn nở nụ cười thô kệch mà rạng rỡ, hoàn toàn khác với nụ cười của Yến Trạch.

Nhạc Ngưng ngẩn ngơ, "Ngươi... sao ngươi lại ở đây?"

Ngụy Kỳ Chi mở to mắt nhìn, "Đến thăm con ngựa nhỏ..."

Nhạc Ngưng há miệng, nàng định nói trông hắn rõ ràng là vừa mới gấp rút về kinh, sao lại cứ thế mà đến thăm con ngựa nhỏ được? Nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra liền bị nàng đè nén xuống, nàng quan sát Ngụy Kỳ Chi từ trên xuống dưới rồi hất hàm thẳng thắn nói, "Vào phủ nhìn 1 cái không?"

Ngụy Kỳ Chi cười rất tươi, "Được, không quấy rầy ngươi là được."

Nhạc Ngưng thầm cười nhạo rồi bước vào Hầu phủ, Ngụy Kỳ Chi vội vàng đuổi theo, ánh mắt vẫn luôn dán lên người nàng, "Muộn như vậy mà ngươi đi đâu thế?"

Nhạc Ngưng mím môi, "Cùng Tam ca vào cung."

Vừa nghe 2 chữ 'Tam ca' thì nụ cười trên môi Ngụy Kỳ Chi phai nhạt đi nhiều, hắn khẽ ho 1 tiếng, "Bệnh mắt của Thế tử khỏi chưa?"

Nhạc Ngưng lắc đầu, giọng nói nặng nề, "Chưa..."

Ngụy Kỳ Chi gật đầu rồi thở dài, hắn thao thao bất tuyệt nói về chuyện lần này đi lên phía Bắc...

Nhạc Ngưng đi chậm lại để nghe, bất tri bất giác liền sóng vai đi cùng hắn. Nhìn vào gương mặt Ngụy Kỳ Chi vậy mà Nhạc Ngưng lại không cảm thấy lúng túng xa lạ, nói ra thì đúng thật 2 người họ đã rất lâu không gặp rồi...

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.