THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]

Chương 720: Hoài nghi (2)

Yến Trì có thể hiểu được, hắn nghe Tần Hoan chủ động nhắc đến chuyện năm xưa thì trong lòng liền vui mừng, "Ta hiểu ý của nàng, có điều lúc Di Thân vương phi xảy ra chuyện thì ta lại quá nhỏ, sau này phụ vương ta cũng rất ít khi nhắc đến bà ấy. Bởi vì... sau đó cũng đến lượt mẫu phi ta."

Tần Hoan chau mày, Yến Trì lại cười khổ, "Nàng có cảm thấy mẫu phi cũng ..."

Tần Hoan nghe vậy liền giật mình, "Không phải không phải, ta sẽ không suy nghĩ lung tung chuyện của Vương phi."

Yến Trì khẽ cười, "Chuyện của Di Thân vương phi ta biết rất ít, còn mẫu phi thì ta biết. Mẫu phi sau khi sinh ta ra thân thể đã không khỏe rồi, bà ấy không phải đột tử đâu."

Tần Hoan ôm chặt lấy eo Yến Trì, "Ta hiểu, nếu chàng không biết thì thôi, chỉ là đột nhiên ta tò mò thôi. Lúc nghe được lời Di Thân vương Thế tử nói thì ta cảm thấy Vương phi là người cực kỳ lợi hại, nếu như bà còn sống thì chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh mắt cho Thế tử sớm rồi."

Yến Trì khẽ vuốt ve sống lưng Tần Hoan, "Đôi mắt của Tam ca gây cho nàng áp lực lớn sao?"

Tần Hoan cười khổ, đột nhiên ngước lên nhìn Yến Trì, "Thật ra có đôi khi ta cảm thấy mắt Thế tử đã khỏi rồi."

Yến Trì hơi ngạc nhiên, "Sao? Sao lại nói như vậy?"

Tần Hoan mím môi, "Không nói rõ được, chỉ là cảm thấy vậy thôi, hoặc có thể do ta và Tôn sư huynh đều không tìm ra cách có thể chữa trị tiếp. Nhưng mắt Thế tử vẫn không nhìn thấy, Nhạc Ngưng cũng cực kỳ sốt ruột."

Yến Trì xoa xoa gáy nàng, "Nàng đã cố gắng lắm rồi, nếu không có nàng thì mắt của Tam ca vẫn còn phải kéo dài lâu nữa. Hiện tại có lẽ chỉ thiếu 1 cơ duyên thôi."

Tần Hoan gật đầu rồi đột nhiên nói, "Hiện tại rất tốt..."

Yến Trì khó hiểu, Tần Hoan lại cọ cọ má vào ngực hắn rồi nhắm mắt lại, "Cuối cùng ta cũng đã có thể gọi tiếng phụ thân ra khỏi miệng rồi."

Yến Trì sửng sốt sau đó lập tức siết chặt vòng ôm, hắn hiểu được ý của nàng.

Trước đây ở trước mặt người khác Tần Hoan chỉ có thể gọi 1 tiếng 'Thẩm Đại nhân', hiện tại thì ít nhất trước mặt hắn nàng có thể gọi Thẩm Nghị là phụ thân. Yến Trì ôm lấy nàng trấn an, "Nàng có thể nói ra cũng cực kỳ không dễ dàng gì, như bây giờ rất tốt."

Đây vốn là bí mật long trời lở đất, mà hiện tại Tần Hoan nói cho Yến Trì biết liền giống như bí mật đã tìm được nơi đặt vào nên nàng cực kỳ yên tâm. "Trước kia ta vốn định cả đời sẽ không nói cho ai biết cả, ta chỉ sợ người ngoài coi ta là yêu ma quỷ quái."

Yến Trì khẽ cười, "Từ giờ trở đi, nàng không được phép nói cho người nào nữa biết cả, ta và nàng biết là đủ rồi."

Tần Hoan khẽ gật đầu, nàng tuyệt đối không tin tưởng người khác giống như Yến Trì!

...

Lúc Tần Hoan vào cung, Yến Trạch và cả Nhạc Ngưng đều đã đến Thọ Khang cung rồi.

Thái hậu tay cầm 1 cuốn sách đọc 1 cách say sưa sau đó lại còn giải thích với Tần Hoan, "Sách này chính là cuốn mà năm đó Hoàng thượng đánh cược cùng vơi Di Thân vương, đã hơn 20 năm rồi, Hoàng thượng vẫn cất giữ rất tốt. Hiện tại bên trên vẫn còn nhìn thấy được chữ của Tiên đế."

Thái hậu nói xong liền đưa cho Tần Hoan xem, nàng đương nhiên cực kỳ phối hợp với bà. Vừa nhìn nàng liền thấy trên sách dạy cờ này có mấy loại chữ viết, Thái hậu chỉ vào từng chỗ cho Tần Hoan, "Đây là Tiên đế, đây là Hoàng thượng, còn góc trên này hẳn là phụ vương của Yến Trạch. Trước đây Hoàng thượng và phụ vương Yến Trạch cực kỳ say mê."

Thái hậu nói xong liền cười rộ lên, "Có lẽ cũng bởi vì cả 2 đều thích, con người đôi khi chính là như vậy, nếu chỉ bản thân mình thích thôi thì có lẽ sẽ không được bao lâu, nhưng nếu bên cạnh có thêm người nào khác, đặc biệt lại còn là người cùng ngươi tranh cao thấp thì ngươi nhất định phải tìm cách vượt qua hắn."

Tần Hoan cẩn thận xem sách, thấy chữ viết của Tiên đế rất mạnh mẽ có lực, chữ của Di Thân vương lại đẹp đẽ phóng khoáng còn chữ của Hoàng thượng lại nho nhã thanh thoát, nhưng lại mang theo vẻ sắc sảo thu mình khiến cảnh đẹp ý vui. Ai cũng nói nét chữ nét người, hiện tại nhìn vào đúng là như vậy thật.

Thái hậu cứ như khoe khoang, "Chữ Hoàng thượng có đẹp không?"

Tần Hoan đành phải nói, "Rất đẹp! Hệt như tính cách của Hoàng thượng."

Thái hậu cười mãn nguyện, bà càng lúc càng vui vẻ, "Đúng vậy, lúc đó Hoàng thượng mới mười mấy tuổi, vẫn chưa đến 20 nên chữ viết đẹp như vậy cũng là khó có được rồi. Tính cách hắn như vậy cũng khó tìm thấy trong Hoàng thất, cho nên Tiên đế cực kỳ yêu thích hắn."

Tần Hoan lại nói, "Đây là do Thái hậu nương nương dạy dỗ tốt..."

Thái hậu cười dịu dàng, nhưng lại nghĩ đến Cung Thân vương cũng do chính mình sinh ra nên liền thở dài, "Trước kia ta cũng nghĩ giống Tiên đế, cảm thấy tính cách Hoàng thượng thích hợp nhất với vị trí Thái tử, cho nên mới chăm sóc Hoàng thượng nhiều hơn, không ngờ là..."

Lời Thái hậu nói không rõ ràng, nhưng Tần Hoan vẫn có thể nghe ra được bà đang nhớ lại Cung Thân vương. Bởi vậy nàng không nói thêm gì nữa mà chỉ tiếp tục nghe Thái hậu tán gẫu về cuốn sách dạy cờ này.

Yến Trạch ở bên có vẻ đăm chiêu nghe 2 người nói chuyện, Nhạc Ngưng nghiêng người về phía hắn, "Tam ca đang nghĩ gì thế?"

Yến Trạch cười, "Ngày nhỏ ta cũng nhìn thấy chữ của Hoàng thượng, lúc đó Hoàng thượng còn chưa đăng cơ, bởi vì chữ của người rất đẹp nên tiên sinh dạy ta còn lấy ra để làm mẫu. Ngay cả ngoại tổ ta cũng khen ngợi chữ viết của Hoàng thượng rất nhiều, còn hiện tại ra cũng rất muốn biết xem chữ của Hoàng thượng trông như thế nào rồi!"

Đáy mắt Nhạc Ngưng tối sầm lại, muốn biết chữ của Hoàng thượng hiện tại cực kỳ dễ thôi nhưng Yến Trạch lại không nhìn thấy được. Trong lòng hắn chỉ có thể tưởng tượng lại chữ viết của Hoàng thượng hơn 10 năm trước mà thôi. Thái hậu nghe thấy thế liền nói, "Hiện tại chữ viết của Hoàng thượng có hơi khác năm xưa, có lẽ do tuổi tác đã lớn lại nắm quyền nhiều năm nên tính cách thay đổi. Hiện tại mặc dù chữ viết của hắn có khí thế hơn trước đây nhưng theo ta thấy vẫn không có sự thanh tú tao nhã trước đây. Haizz, mấy năm nay Hoàng thượng cũng lao tâm vất vả rồi."

Người ngồi ở vị trí cao lâu ngày, lại còn là Cửu ngũ chí tôn thì tính cách chắc chắn sẽ thay đổi. Từ lúc vừa đăng cơ đến giờ, Yến Hoài đã thuộc nằm lòng thuật Đế vương, bản lĩnh và tính toán ngày đó đã không thể nào so sánh với hiện tại được nữa nên đương nhiên thói quen viết chữ cũng đã có biến hóa. Giọng nói Thái hậu vừa hồi tưởng vừa đau lòng, "Hiện tại Hoàng thượng bận đến mức ngay cả thời gian đánh 1 ván cờ với ta cũng không có..."

Yến Trạch trấn an, "Bình thường người chủ gia đình muốn quản lý tốt gia đình mình cũng đã không dễ dàng rồi, huống chi Hoàng thượng phải quản lý cả Đại Chu. Hoàng thượng xưa nay luôn cần cù, người bên cạnh cũng không dám khuyên nhiều, đương nhiên đã không còn hào hứng với những sở thích trước đây rồi."

Thái hậu vốn dĩ đau lòng, nghe thấy thế trong lòng lại khẽ động.

Bên cạnh Hoàng thượng đúng là không có ai khuyên răn, nhưng bản thân bà là mẫu hậu, lời của bà đương nhiên Hoàng thượng phải nghe rồi.

"Cứ thế này mãi cũng không được, ta từng tuổi này rồi vẫn hiểu được phải chăm sóc cho bản thân nhiều hơn, ngược lại hắn còn ngột ngạt hơn cả ta." Nói như vậy Thái hậu liền căn dặn Trần ma ma, "Ngươi đến Sùng Chính điện xem thử, tối nay nếu không có nghị sự gì thì bảo Hoàng thượng đến chỗ ta dùng bữa."

Trần ma ma gật đầu đáp lời, Thái hậu đặt cuốn sách trong tay xuống rồi nói, "Yến Trạch qua đây, tỉ thí 1 ván với tổ mẫu."

Một ván cờ mới bắt đầu, Tần Hoan ở bên cạnh nhìn giây lát sau đó lại ra ngoài tìm Yến Tuy. Nhưng hôm nay Yến Tuy không có ở trong Thọ Khang cung, vừa hỏi mới biết được thằng bé đã đến Quốc tử giám nghe Trưởng lão trong Bạch thị giảng bài rồi. Đáy lòng Tần Hoan vui vẻ, đang định quay vào thì lại thấy 1 bóng người chớp lóe vào cửa Thọ Khang cung, hóa ra là Tần Triều Vũ!

Lúc Tần Triều Vũ nhìn thấy Tần Hoan cũng giật mình, nàng biết được Tần Hoan rất được Thái hậu sủng ái, cũng biết Tần Hoan mới chính là khách quen thường xuyên lui tới Thọ Khang cung nhưng hai người cũng chẳng gặp nhau được mấy lần. Trần ma ma ra ngoài cũng nhìn thấy Tần Triều Vũ nên lập tức hành lễ rồi xoay người lại nói, "Quận chúa, người và Thái tử phi là tỷ muội một nhà, làm phiền người tiếp đón Thái tử phi nương nương, nô tỳ phải đến Sùng Chính điện 1 chuyến."

Trần ma ma vì lời căn dặn vừa rồi của Thái hậu nên mới rời đi, đương nhiên Tần Hoan liền đồng ý.

Tần Triều Vũ cười nói, "Hôm nay vào cung bắt mạch cho Thái hậu?"

Tần Hoan gật đầu, "Phải... hiện tại Thái hậu đang đánh cờ cùng với Yến Trạch Thế tử, Bát tỷ tỷ muốn vào không?"

Tần Triều Vũ quan sát Tần Hoan sau đó mới lắc đầu, "Trước mắt không đến quấy rầy vội, hai tỷ muội chúng ta cũng lâu ngày không gặp rồi, trò chuyện 1 lát không?"

Tần Hoan gật đầu, Tần Triều Vũ liền hất hàm ý bảo đi sang viện bên cạnh.

Tần Hoan đi theo hành lang sang bên đó, lúc vừa bước vào nàng lại nhớ đến trước đây chính là Tần Triều Vũ ở trong này nhìn thấy nàng và Yến Triệt nên mới gây khó dễ cho nàng. Lúc đó Tần Triều Vũ vẫn còn chưa trở thành Thái tử phi, hiện tại nàng ta đã có được điều mình muốn rồi, chắc hẳn sẽ không nổi điên lên nữa phải không? Tần Triều Vũ lên tiếng, "Hôn kỳ của ngươi và Duệ Thân Vương sắp đến rồi, đã chuẩn bị xong chưa?"

Nhắc đến việc này Tần Hoan liền thản nhiên nói, "Đều là Đại bá mẫu giúp ta chuẩn bị nên chắc chắn sẽ không xảy ra sai lầm gì rồi."

Tần Triều Vũ cười nói, "Ta xuất giá rồi nên phụ thân và mẫu thân tự nhiên sẽ đối xử với ngươi như nữ nhi ruột thịt, đến lúc đó ta lại tặng thêm ngươi 1 phần tư trang, đảm bảo ngươi có thể xuất giá vui vẻ thuận lợi."

Tần Hoan không để ý lắm đến mấy thứ này, nhưng lời này của Tần Triều Vũ có vẻ như mang ý tốt nên nàng chỉ có thể đáp lại, "Ngươi có lòng rồi."

Tần Triều Vũ dừng lại rồi xoay người nhìn Tần Hoan. Tần Hoan cũng dừng bước, hơi nghi hoặc nói, "Sao thế?"

Tần Triều Vũ thở dài, "Gần đây chuyện xảy ra trong triều ngươi cũng biết rồi chứ?"

"Án quân lương?" Tần Hoan phản ứng rất nhanh, mà Tần Triều Vũ vừa hỏi như vậy thì nàng cũng biết Tần Triều Vũ muốn nói gì rồi.

Quả nhiên Tần Triều Vũ mỉm cười, "Ngươi biết là tốt rồi, vậy nên ngươi cũng biết đến tình cảnh của Thái tử hiện tại không tốt đúng không?"

Tần Hoan gật đầu nhưng không nói gì thêm, Tần Triều Vũ nhìn thoáng qua cửa chính Thọ Khang cung rồi nói, "Hôm Trương Khải Đức bị tống giam thì Thái hậu có triệu ta và Thái tử đến nói chuyện, bà nói Trương Khải Đức không liên quan gì đến Điện hạ, bảo Điện hạ đừng che chở cho Trương Khải Đức nữa. Ngươi có hiểu đây là ý gì không?"

Tần Hoan chỉ muốn cười khổ, "Ta không để ý đến chính sự, ngươi nói những lời này với ta là vì..."

"Ý của Thái hậu chính là bất kỳ chuyện gì của Trương Khải Đức cũng không liên quan đến Điện hạ, Điện hạ cũng không thể xen vào chuyện của Trương Khải Đức nữa. Mà vị trí của Điện hạ cũng sẽ không dễ dàng dao động được, lập Thái tử không phải chuyện nhỏ, nếu người đã là Thái tử Đại Chu thì nhất định Thái hậu sẽ che chở cho người."

Tựa như Tần Triều Vũ không nghe được lời Tần Hoan nói, nên nàng cứ tiếp tục, "Thái hậu nương nương là người duy nhất trong hậu cung có lập trường rõ ràng che chở Thái tử, mặc dù ta là Thái tử phi nhưng trong mắt Thái hậu lại không thân thiết bằng ngươi. Cho nên Tần Hoan à, cho dù là Hoàng hậu nương nương hay Thái tử Điện hạ, ngươi đều có thể giúp được bọn họ."

Tần Hoan nhìn Tần Triều Vũ như không hiểu nàng đang nói gì, Tần Triều Vũ thấy ánh mắt ngạc nhiên đó liền nở nụ cười, "Làm sao thế? Ta đang xin ngươi hỗ trợ, kỳ quái lắm sao?"

Chẳng trách Tần Hoan kinh ngạc, Tần Triều Vũ vốn dĩ là một người cao ngạo từ trong xương tủy, hiện tại để cho nàng phải cúi đầu trước người khác thì đúng là khó như lên trời.

Tần Triều Vũ cười tự giễu, "Không cần phải nhìn ta như vậy, nếu có thể thì ta cũng chẳng muốn đâu. Chẳng qua hiện tại cục diện trong triều rất bất lợi với Thái tử, ta là Thái tử phi mà không giúp được gì cả cho nên ta sẽ làm tất cả những gì mình có thể nghĩ ra. Chỉ đơn giản vậy thôi."

Cảm xúc trong lòng Tần Hoan hơi phức tạp, nàng nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Tần Triều Vũ thì đột nhiên nàng phát hiện ra vinh quang và kiêu ngạo của vị Đệ nhất tài nữ kinh thành này giờ đã phai nhạt đi rất nhiều. Giữa ấn đường này còn hơi có nếp nhăn lại, giống hệt như đang chìm trong sương mù.

Cũng không phải Tần Hoan không thể giúp Tần Triều Vũ, mặc dù nàng không thích Tần Triều Vũ nhưng đứng ở lập trường của nàng ta thì như vậy cũng không hề sai. Chuyện của Hoàng hậu và Thái tử nàng vẫn luôn không muốn nhúng tay vào, cho dù Thái hậu có sủng ái nàng đến đâu thì cũng sẽ không để nàng tùy tiện xen vào chuyện của Hoàng gia. Nếu Thái hậu chủ động nhắc đến thì thôi, nhưng hiện tại Thái hậu lại hoàn toàn không đề cập đến thì nàng phải biết mở lời thế nào? Huống hồ Tần Hoan lại vẫn luôn nghĩ đến Yến Trì, nếu việc này thật sự là thủ đoạn của Hoàng thượng thì có lẽ tình hình còn gian nan hơn so với Tần Triều Vũ nghĩ nhiều.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.