[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]
Chương 739: Công chúa xuất giá (1)
Ba người Yến Trì ở trong Thọ Khang cung rất lâu sau đó mới cùng nhau xuất cung.
Yến Ly cười hề hề nhìn Yến Trì và Tần Hoan, "Tần Hoan, trước đây lúc lần đầu tiên gặp ngươi ở Dự Châu thì ta còn cảm thấy ngươi không hợp với Thất ca, không ngờ bây giờ vẫn còn chưa đến 1 năm mà các ngươi đã sắp đại hôn rồi. Thời gian qua đúng là rất nhanh, hôm nay Thất ca ta còn đích thân đến xin không ít bảo bối của Hoàng tổ mẫu, đây là lần đầu tiên ta thấy Thất ca chủ động xin đồ Hoàng tổ mẫu..."
Tần Hoan đỏ mặt rồi cười nói, "Cho nên khi nào thì Cung Thân vương nạp phi vậy?"
Yến Ly chậc chậc 2 tiếng, "Các ngươi đúng là cặp đôi thần thánh khiến người ta ghen tỵ đến chết. Ta ấy hả... không biết liệu có cơ hội này hay không."
Yến Trì nói, "Sao lại không có? Tự kiềm chế một chút, trước mắt cứ làm tốt việc trong nha môn đi, ngươi cũng sẽ có duyên phận của mình."
Yến Ly chế nhạo, "Người sắp đại hôn đúng là không giống với bình thường, càng ngày càng biết giáo huấn người ta! Sau này Thất ca có người quản rồi, ta vẫn còn có thể tiêu dao thêm vài năm nữa, như vậy ta nên vui vẻ mới đúng..."
Yến Trì lắc đầu bất đắc dĩ, Tần Hoan cũng liên tục cười khổ.
Ba người ra ngoài không bao lâu liền chia nhau ra về, Yến Ly thức thời chia tay trước rồi đi về hướng Cung Thân vương phủ còn Tần Hoan và Yến Trì tiếp tục đi về phía trước. Yến Ly trước khi vòng vào chỗ rẽ liền quay đầu lại nhìn, thấy xe ngựa của Tần Hoan vẫn đi theo Yến Trì, quả nhiên là cùng nhau đến Duệ Thân Vương phủ.
Nụ cười trên môi Yến Ly cứng lại đôi chút, đờ đẫn nhìn 2 người rời đi càng lúc càng xa rồi mới thúc ngựa chạy như bay về phủ.
Đúng là Tần Hoan đi thẳng đến Duệ Thân Vương phủ cùng với Yến Trì. Hôm nay Yến Trì cầm lấy tranh vẽ của Hoàng thượng về nên Tần Hoan gấp gáp muốn xem xem có điều gì kỳ lạ.
Vừa về phủ 2 người liền đi thẳng đến nhà thủy tạ, Yến Trì bày 2 bức tranh của Hoàng thượng ra, đôi mắt sáng như đuốc quét qua 1 lần.
Đây là 2 bức tranh hoàn toàn khác nhau, giấy vẽ cũng có vẻ mới tinh, Tuyền Cơ các bảo quản thi họa cực kỳ cẩn thận hoàn hảo nên không có vẻ cũ kỹ nào cả. Tần Hoan nhìn phần đề chữ trên bước tranh thứ nhất rồi chau mày nói, "Đây là 10 năm trước."
Yến Trì mở bức thứ 2 ra cẩn thận nhìn lại, "Đây là 3 năm trước."
Ba năm trước đúng là lúc Hoàng thượng thịnh sủng Cẩn phi, bức 'Thu tịch đăng cao đồ' này là 2 người cùng vẽ với nhau, tình chàng ý thiếp, nếu xem xét cẩn thận bút tích trên tranh thì đúng là sẽ nhận ra phong cách của 2 người. Nhưng nhìn mãi thì Tần Hoan và Yến Trì cũng không phát hiện ra bất cứ chỗ nào khác thường cả, đây chẳng qua là vẽ bản thân mình cùng với dòng đề chữ lưu niệm rồi ấn triện lên mà thôi. Chữ trên ấn là tên húy của Hoàng thượng, thời gian cũng ghi rõ ràng, đề chữ chính là bút tích của Hoàng thượng. Hai bức tranh rất đơn giản, lại được vẽ từ nhiều năm trước, đương nhiên tranh mà Cẩn phi xem không phải 2 bức này nhưng chỉ cần là vẽ ra từ 1 người thì cũng sẽ không khác nhau bao nhiêu.
"Hai bức tranh này cách nhau 7 năm, thư pháp của Hoàng thượng càng lúc càng cứng cáp có lực hơn, kỹ thuật vẽ tranh cũng tỉ mỉ. Bức thu tịch này nhìn rất phóng khoáng mà tinh tế, ánh chiều tà trong này mang lại cảm giác như đang ngắm hoàng hôn trên sông lớn. Mấy năm nay tâm tình của Hoàng thượng càng lúc càng rộng mở hơn rồi."
"Dù sao cũng là người ngồi lâu trên địa vị cao, có Cẩn phi xinh đẹp dịu dàng luôn bầu bạn bên cạnh thì đương nhiên càng tốt hơn."
Đối với nam nhân thì 3 thứ: tài phú, quyền lực, nữ nhân đều khiến người ta mê muội. Yến Hoài là Hoàng đế Đại Chu nên tài phú và quyền lực đều nằm trong tầm khống chế của ông ta, hậu cung cũng có tam cung lục viện vô số giai nhân. Cẩn phi sau khi vào cung đã được thịnh sủng, đủ để thấy Hoàng đế thật sự yêu thích nàng ta. Yến Hoài cái gì cũng đều có nên đương nhiên tâm tình sẽ phóng khoáng hơn so với người thường rất nhiều. Nhưng dù có phóng khoáng đến đâu chăng nữa thì người đã ngồi trên vị trí kia rồi cũng sẽ không bao giờ thoát ra khỏi gông xiềng. Ông cả đời cao cao tại thượng nhưng cũng phải bày mưu tính kế cả đời, bởi vậy người bình thường cũng không thể nào hiểu được cảm giác lạnh lẽo thấu xương của người ngồi trên cao như ông.
"Bức 'Điệp luyến hoa' này mặc dù vẽ rất thoải mái nhưng trong nét bút lại có vẻ vội vàng không lưu loát, những đoạn cuối của cành lá này được vẽ rất thô ráp và thẳng tắp, có thể thấy được lúc Hoàng thượng vẽ ra bức tranh này trong lòng cũng không được bình tĩnh. Hoặc là nói thời điểm đó tâm tình ông ta không thoải mái bằng sau này."
Mười năm trước cả Yến Trì và Tần Hoan đều là những đứa trẻ, lúc đó trên triều có vụ Đại án vàng ròng, biên cảnh Tây Bắc nguy kịch, bởi vậy nên trong lòng Hoàng thượng mới không yên? Mà vấn đề này cả Tần Hoan và Yến Trì đều không hiểu hết được, cũng không thể nào đến hỏi thẳng Hoàng đế nên chỉ tự mình suy đoán mà thôi.
"Cẩn phi càng am hiểu thi họa hơn so với chúng ta, có lẽ nàng có thể nhận ra thứ mà chúng ta không thể. Huống hồ lúc đó nàng còn được nhìn nhiều thi họa hơn so với chúng ta." Tần Hoan chau mày rồi đột nhiên nói, "Trong cung có họa sư không?"
Yến Trì gật đầu, "Đương nhiên là có, trong cung nuôi dưỡng không ít các loại thở thủ công và họa sư trong Như Ý quán để vẽ tranh cho các chủ tử và bảo tồn sửa chữa tranh cổ. Sao vậy? Nàng cảm thấy người của Như Ý quán sẽ biết gì đó à?"
Tần Hoan lắc đầu rồi đột nhiên chau mày, "Đúng rồi, ta nhớ rõ Ninh Bất Dịch cũng từng vào cung vẽ tranh phải không?"
Vẻ mặt Yến Trì hơi tối lại, "Phải, ta đã điều tra qua, hắn đều đã từng vẽ tranh cho các chủ tử trong hậu cung bao gồm cả Hoàng hậu, còn có 2 lần mừng thọ Thái hậu hắn cũng vào cung vẽ lại buổi cung yến. Sao nàng nghĩ đến chỗ hắn rồi? Nàng cảm thấy chuyện này có liên quan đến hắn sao?"
Cái chết của Cẩn phi đương nhiên không thể nào liên quan đến 1 họa sư nho nhỏ trong kinh thành được, nhưng Tần Hoan lại nghĩ đến Ninh Bất Dịch trong vô thức.
Tần Hoan lắc đầu, "Cũng không phải, bởi vì là tranh vẽ nên ta mới nghĩ đến hắn thôi. Vụ án của Ninh Bất Dịch đến giờ chúng ta vẫn không biết người đứng sau lưng hắn là ai nên vẫn treo trong lòng ta. Có điều chuyện Cẩn phi bị sát hại chắc hẳn không liên quan gì đến Ninh Bất Dịch."
Mặc dù là nói như vậy nhưng Tần Hoan vẫn cảm thấy có 1 sợi tơ cực kỳ mỏng manh kết nối 2 vụ án thoạt nhìn có vẻ không liên quan này. Chỉ là trước mắt Tần Hoan không tìm ra được mối liên kết này là cái gì mà thôi.
Đột nhiên Tần Hoan lên tiếng, "Sao chàng lại chọn 2 bức tranh này?"
Nhắc đến cái này thì Yến Trì liền cười, "Yến Ly chọn, hắn cảm thấy ý nghĩa trong 2 bức tranh này phù hợp."
Tần Hoan cũng khẽ cười, nói về ý nghĩa thì đúng thật, 'Điệp luyến hoa' thì không cần phải nói rồi, còn bức vẽ về tết Trung thu này cũng mang hàm ý rất sâu xa. Đáy lòng Tần Hoan liền ấm áp, "Sau này Yến Ly nên tìm người nào làm thê tử đây? Với tính cách hắn như vậy bên ngoài nhìn vào thì thấy cởi mở không gò bó, nhưng ta nghĩ có lẽ trong lòng hắn vẫn luôn thấu hiểu."
Hiểu rằng bản thân hắn là người mang tội, hiểu được thế gian ai cũng trách móc hắn nặng nề, càng hiểu được việc phụ thân mình làm đã gây ra ảnh hưởng cực kỳ lâu dài.
Yến Trì liền ôm Tần Hoan vào lòng, "Cứ chờ thôi, hắn tự biết dự liệu."
Tần Hoan gật đầu rầu rĩ, Cẩn phi chết liệu có liên quan đến tranh của Hoàng thượng hay không thì đúng là chưa thể khẳng định được. Nhưng hiện tại bọn họ cũng không thể nào trắng trợn đến Tuyền Cơ các lấy hết tranh của Hoàng thượng ra nghiên cứu tỉ mỉ được, như thế quá mức gây chú ý rồi.
Dường như Yến Trì biết được Tần Hoan đang nghĩ cái gì liền nói, "Chuyện trong Tuyền Cơ các ta sẽ tiếp tục điều tra, nàng yên tâm."
Tần Hoan gật đầu, "Vốn dĩ ta muốn lập mộ chôn di vật cho phụ mẫu sớm 1 chút nhưng sự việc giờ càng lúc càng phức tạp nên ta muốn để từ từ đã."
Yến Trì trấn an, "Chuyện này nàng quyết định là được, bên phía Tôn Mộ Khanh có cần nói lại 1 tiếng không?"
Tần Hoan gật đầu, "Ta sẽ phái người đến nói, Tôn sư huynh..."
Tần Hoan thở dài, nghĩ đến Tôn Mộ Khanh thì thấy thật sự áy náy. Nếu như Lý Mục Vân đã bắt đầu chú ý đến Tôn Mộ Khanh thì không biết liệu ông ta có để cho Tôn Mộ Khanh bị cuốn vào việc này không. Nhưng Tôn Mộ Khanh đâu có biết chuyện gì?
Yến Trì xoa xoa lòng bàn tay Yến Trì, "Ta sẽ phái người trông chừng."
Tần Hoan vốn muốn cự tuyệt nhưng nghĩ đến hiện tại tình hình phức tạp nên đành nghe theo hắn.
Trong lòng nàng lập tức an tĩnh lại, cũng may mà hiện tại còn có Yến Trì biết được những gánh nặng của nàng.
...
Hôn sự của Ngũ Công chúa càng đến gần thì toàn bộ nội cung cũng đã bắt đầu bận rộn. Quan viên Lễ bộ thường xuyên ra vào nội cung để chuẩn bị cho nghi thức xuất giá của Công chúa, nhạc sĩ trong cũng bắt đầu tập luyện nên thỉnh thoảng trong cung cũng nghe được tiếng đàn sáo loáng thoáng.
Trong Khôn Ninh cung, Hoàng hậu đứng trước cửa Tây, ánh mắt rơi vào nội cung ở phía Tây Bắc.
Vân Nhạn đứng sau lưng Hoàng hậu khẽ nói, "Hoàng hậu nương nương đã nghĩ kỹ chưa?"
Hoàng hậu cười cười, "Còn có cái gì mà nghĩ hay không nghĩ nữa, ngoại trừ con đường này thì bọn ta còn có thể đi đường nào nữa?"
Vân Nhạn cụp mắt xuống, "Đúng là như vậy, không còn đường để lui nữa rồi."
Hoàng hậu hít sâu, sống lưng cũng thẳng tắp, "Ta không cần đường lui."
Vân Nhạn nghe vậy cũng không nói thêm gì, Hoàng hậu lại nhắm mắt rồi nghiêng nghiêng lỗ tai nghe tiếng đàn sáo ở phía xa, "Ngươi nghe đi, đây là nhạc sư trong cung đang tấu lễ nhạc... Hôm nay là ngày mấy rồi? Còn mấy ngày nữa thì Trăn Nhi xuất giá?"
Vân Nhạn trả lời, "Hôm nay là 14, còn 6 ngày nữa Công chúa sẽ xuất giá."
Hoàng hậu nghe vậy liền thở dài, "Đáng tiếc thật."
Vân Nhạn trấn an, "Hoàng hậu nương nương đã tính toán rất kỹ lưỡng, nhất định Công chúa Điện hạ sẽ hiểu được thôi."
Hoàng hậu lắc đầu, "Vẫn là đáng tiếc, ta vốn muốn giữ Trăn Nhi lại bên mình cả đời."
Tiếng nhạc ở phía xa càng lúc càng lớn, vẻ mặt của Hoàng hậu cũng chuyên chú hơn, nghe mấy thứ lễ nhạc này dường như bà có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc Yến Trăn xuất giá, nhưng điều đáng tiếc chính là bà không thể đích thân đưa tiễn Yến Trăn được. Vốn đang nghe nhập tâm thì bất thình lình tiếng nhạc lại biến mất, vẻ mặt Hoàng hậu liền hiện lên vẻ cô đơn rồi thở dài. Vân Nhạn đứng bên cạnh thấy thế cũng chẳng vui vẻ gì, "Hoàng hậu nương nương, lúc Công chúa xuất giá thì người vẫn phải đi đưa dâu, hay là..."
Hoàng hậu chau mày, "Chẳng lẽ ngươi muốn ta cúi đầu trước Hoàng đế?"
Vân Nhạn muốn nói lại thôi, "Không... đương nhiên không phải... Chỉ là Công chúa Điện hạ xuất giá, người... Hiện tại Thái tử Điện hạ cũng bị giam rồi, trong triều đình còn không biết sẽ lại truyền ra lời đồn đại nào nữa, mặc dù nói người đã quyết định rồi nhưng dù sao vẫn còn khá nhiều thời gian."
Hoàng hậu lắc đầu rồi cười, "Ta chỉ muốn Trăn Nhi được bình yên vui vẻ nên có gặp mặt lần nữa hay không thì cũng có ý nghĩa gì?"
Hoàng hậu thu hồi ánh mắt lại rồi bước vào nội thất với vẻ mặt bình thản. Bà đến trước bàn trang điểm rồi mở ngăn kéo lấy ra 1 bức thư đã viết xong từ mấy ngày trước. Nhưng đến tận hôm nay bà mới đưa ra quyết định gửi bức thư này ra ngoài.
"Tối hôm nay gửi bức thư này ra ngoài, phải đảm bảo rằng tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm."
Vân Nhạn nghe xong vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trang, lập tức gật đầu.
...
Mấy ngày nay đúng là triều chính không ổn lắm.
Hoàng hậu và Thái tử đều bị giam cầm, ai cũng nói Hoàng thượng đã không còn kiên nhẫn với 2 người nữa. Mà sau Trương Khải Đức thì đã có thêm 10 người nữa của phe cánh Thái tử bị tống giam. Mặc dù trong này có công lao của Thành vương nhưng nếu Hoàng thượng không hỗ trợ thì thế lực của Thái tử cũng sẽ không bị thanh trừ sạch sẽ đến như vậy.
Yến Ly cười hề hề nhìn Yến Trì và Tần Hoan, "Tần Hoan, trước đây lúc lần đầu tiên gặp ngươi ở Dự Châu thì ta còn cảm thấy ngươi không hợp với Thất ca, không ngờ bây giờ vẫn còn chưa đến 1 năm mà các ngươi đã sắp đại hôn rồi. Thời gian qua đúng là rất nhanh, hôm nay Thất ca ta còn đích thân đến xin không ít bảo bối của Hoàng tổ mẫu, đây là lần đầu tiên ta thấy Thất ca chủ động xin đồ Hoàng tổ mẫu..."
Tần Hoan đỏ mặt rồi cười nói, "Cho nên khi nào thì Cung Thân vương nạp phi vậy?"
Yến Ly chậc chậc 2 tiếng, "Các ngươi đúng là cặp đôi thần thánh khiến người ta ghen tỵ đến chết. Ta ấy hả... không biết liệu có cơ hội này hay không."
Yến Trì nói, "Sao lại không có? Tự kiềm chế một chút, trước mắt cứ làm tốt việc trong nha môn đi, ngươi cũng sẽ có duyên phận của mình."
Yến Ly chế nhạo, "Người sắp đại hôn đúng là không giống với bình thường, càng ngày càng biết giáo huấn người ta! Sau này Thất ca có người quản rồi, ta vẫn còn có thể tiêu dao thêm vài năm nữa, như vậy ta nên vui vẻ mới đúng..."
Yến Trì lắc đầu bất đắc dĩ, Tần Hoan cũng liên tục cười khổ.
Ba người ra ngoài không bao lâu liền chia nhau ra về, Yến Ly thức thời chia tay trước rồi đi về hướng Cung Thân vương phủ còn Tần Hoan và Yến Trì tiếp tục đi về phía trước. Yến Ly trước khi vòng vào chỗ rẽ liền quay đầu lại nhìn, thấy xe ngựa của Tần Hoan vẫn đi theo Yến Trì, quả nhiên là cùng nhau đến Duệ Thân Vương phủ.
Nụ cười trên môi Yến Ly cứng lại đôi chút, đờ đẫn nhìn 2 người rời đi càng lúc càng xa rồi mới thúc ngựa chạy như bay về phủ.
Đúng là Tần Hoan đi thẳng đến Duệ Thân Vương phủ cùng với Yến Trì. Hôm nay Yến Trì cầm lấy tranh vẽ của Hoàng thượng về nên Tần Hoan gấp gáp muốn xem xem có điều gì kỳ lạ.
Vừa về phủ 2 người liền đi thẳng đến nhà thủy tạ, Yến Trì bày 2 bức tranh của Hoàng thượng ra, đôi mắt sáng như đuốc quét qua 1 lần.
Đây là 2 bức tranh hoàn toàn khác nhau, giấy vẽ cũng có vẻ mới tinh, Tuyền Cơ các bảo quản thi họa cực kỳ cẩn thận hoàn hảo nên không có vẻ cũ kỹ nào cả. Tần Hoan nhìn phần đề chữ trên bước tranh thứ nhất rồi chau mày nói, "Đây là 10 năm trước."
Yến Trì mở bức thứ 2 ra cẩn thận nhìn lại, "Đây là 3 năm trước."
Ba năm trước đúng là lúc Hoàng thượng thịnh sủng Cẩn phi, bức 'Thu tịch đăng cao đồ' này là 2 người cùng vẽ với nhau, tình chàng ý thiếp, nếu xem xét cẩn thận bút tích trên tranh thì đúng là sẽ nhận ra phong cách của 2 người. Nhưng nhìn mãi thì Tần Hoan và Yến Trì cũng không phát hiện ra bất cứ chỗ nào khác thường cả, đây chẳng qua là vẽ bản thân mình cùng với dòng đề chữ lưu niệm rồi ấn triện lên mà thôi. Chữ trên ấn là tên húy của Hoàng thượng, thời gian cũng ghi rõ ràng, đề chữ chính là bút tích của Hoàng thượng. Hai bức tranh rất đơn giản, lại được vẽ từ nhiều năm trước, đương nhiên tranh mà Cẩn phi xem không phải 2 bức này nhưng chỉ cần là vẽ ra từ 1 người thì cũng sẽ không khác nhau bao nhiêu.
"Hai bức tranh này cách nhau 7 năm, thư pháp của Hoàng thượng càng lúc càng cứng cáp có lực hơn, kỹ thuật vẽ tranh cũng tỉ mỉ. Bức thu tịch này nhìn rất phóng khoáng mà tinh tế, ánh chiều tà trong này mang lại cảm giác như đang ngắm hoàng hôn trên sông lớn. Mấy năm nay tâm tình của Hoàng thượng càng lúc càng rộng mở hơn rồi."
"Dù sao cũng là người ngồi lâu trên địa vị cao, có Cẩn phi xinh đẹp dịu dàng luôn bầu bạn bên cạnh thì đương nhiên càng tốt hơn."
Đối với nam nhân thì 3 thứ: tài phú, quyền lực, nữ nhân đều khiến người ta mê muội. Yến Hoài là Hoàng đế Đại Chu nên tài phú và quyền lực đều nằm trong tầm khống chế của ông ta, hậu cung cũng có tam cung lục viện vô số giai nhân. Cẩn phi sau khi vào cung đã được thịnh sủng, đủ để thấy Hoàng đế thật sự yêu thích nàng ta. Yến Hoài cái gì cũng đều có nên đương nhiên tâm tình sẽ phóng khoáng hơn so với người thường rất nhiều. Nhưng dù có phóng khoáng đến đâu chăng nữa thì người đã ngồi trên vị trí kia rồi cũng sẽ không bao giờ thoát ra khỏi gông xiềng. Ông cả đời cao cao tại thượng nhưng cũng phải bày mưu tính kế cả đời, bởi vậy người bình thường cũng không thể nào hiểu được cảm giác lạnh lẽo thấu xương của người ngồi trên cao như ông.
"Bức 'Điệp luyến hoa' này mặc dù vẽ rất thoải mái nhưng trong nét bút lại có vẻ vội vàng không lưu loát, những đoạn cuối của cành lá này được vẽ rất thô ráp và thẳng tắp, có thể thấy được lúc Hoàng thượng vẽ ra bức tranh này trong lòng cũng không được bình tĩnh. Hoặc là nói thời điểm đó tâm tình ông ta không thoải mái bằng sau này."
Mười năm trước cả Yến Trì và Tần Hoan đều là những đứa trẻ, lúc đó trên triều có vụ Đại án vàng ròng, biên cảnh Tây Bắc nguy kịch, bởi vậy nên trong lòng Hoàng thượng mới không yên? Mà vấn đề này cả Tần Hoan và Yến Trì đều không hiểu hết được, cũng không thể nào đến hỏi thẳng Hoàng đế nên chỉ tự mình suy đoán mà thôi.
"Cẩn phi càng am hiểu thi họa hơn so với chúng ta, có lẽ nàng có thể nhận ra thứ mà chúng ta không thể. Huống hồ lúc đó nàng còn được nhìn nhiều thi họa hơn so với chúng ta." Tần Hoan chau mày rồi đột nhiên nói, "Trong cung có họa sư không?"
Yến Trì gật đầu, "Đương nhiên là có, trong cung nuôi dưỡng không ít các loại thở thủ công và họa sư trong Như Ý quán để vẽ tranh cho các chủ tử và bảo tồn sửa chữa tranh cổ. Sao vậy? Nàng cảm thấy người của Như Ý quán sẽ biết gì đó à?"
Tần Hoan lắc đầu rồi đột nhiên chau mày, "Đúng rồi, ta nhớ rõ Ninh Bất Dịch cũng từng vào cung vẽ tranh phải không?"
Vẻ mặt Yến Trì hơi tối lại, "Phải, ta đã điều tra qua, hắn đều đã từng vẽ tranh cho các chủ tử trong hậu cung bao gồm cả Hoàng hậu, còn có 2 lần mừng thọ Thái hậu hắn cũng vào cung vẽ lại buổi cung yến. Sao nàng nghĩ đến chỗ hắn rồi? Nàng cảm thấy chuyện này có liên quan đến hắn sao?"
Cái chết của Cẩn phi đương nhiên không thể nào liên quan đến 1 họa sư nho nhỏ trong kinh thành được, nhưng Tần Hoan lại nghĩ đến Ninh Bất Dịch trong vô thức.
Tần Hoan lắc đầu, "Cũng không phải, bởi vì là tranh vẽ nên ta mới nghĩ đến hắn thôi. Vụ án của Ninh Bất Dịch đến giờ chúng ta vẫn không biết người đứng sau lưng hắn là ai nên vẫn treo trong lòng ta. Có điều chuyện Cẩn phi bị sát hại chắc hẳn không liên quan gì đến Ninh Bất Dịch."
Mặc dù là nói như vậy nhưng Tần Hoan vẫn cảm thấy có 1 sợi tơ cực kỳ mỏng manh kết nối 2 vụ án thoạt nhìn có vẻ không liên quan này. Chỉ là trước mắt Tần Hoan không tìm ra được mối liên kết này là cái gì mà thôi.
Đột nhiên Tần Hoan lên tiếng, "Sao chàng lại chọn 2 bức tranh này?"
Nhắc đến cái này thì Yến Trì liền cười, "Yến Ly chọn, hắn cảm thấy ý nghĩa trong 2 bức tranh này phù hợp."
Tần Hoan cũng khẽ cười, nói về ý nghĩa thì đúng thật, 'Điệp luyến hoa' thì không cần phải nói rồi, còn bức vẽ về tết Trung thu này cũng mang hàm ý rất sâu xa. Đáy lòng Tần Hoan liền ấm áp, "Sau này Yến Ly nên tìm người nào làm thê tử đây? Với tính cách hắn như vậy bên ngoài nhìn vào thì thấy cởi mở không gò bó, nhưng ta nghĩ có lẽ trong lòng hắn vẫn luôn thấu hiểu."
Hiểu rằng bản thân hắn là người mang tội, hiểu được thế gian ai cũng trách móc hắn nặng nề, càng hiểu được việc phụ thân mình làm đã gây ra ảnh hưởng cực kỳ lâu dài.
Yến Trì liền ôm Tần Hoan vào lòng, "Cứ chờ thôi, hắn tự biết dự liệu."
Tần Hoan gật đầu rầu rĩ, Cẩn phi chết liệu có liên quan đến tranh của Hoàng thượng hay không thì đúng là chưa thể khẳng định được. Nhưng hiện tại bọn họ cũng không thể nào trắng trợn đến Tuyền Cơ các lấy hết tranh của Hoàng thượng ra nghiên cứu tỉ mỉ được, như thế quá mức gây chú ý rồi.
Dường như Yến Trì biết được Tần Hoan đang nghĩ cái gì liền nói, "Chuyện trong Tuyền Cơ các ta sẽ tiếp tục điều tra, nàng yên tâm."
Tần Hoan gật đầu, "Vốn dĩ ta muốn lập mộ chôn di vật cho phụ mẫu sớm 1 chút nhưng sự việc giờ càng lúc càng phức tạp nên ta muốn để từ từ đã."
Yến Trì trấn an, "Chuyện này nàng quyết định là được, bên phía Tôn Mộ Khanh có cần nói lại 1 tiếng không?"
Tần Hoan gật đầu, "Ta sẽ phái người đến nói, Tôn sư huynh..."
Tần Hoan thở dài, nghĩ đến Tôn Mộ Khanh thì thấy thật sự áy náy. Nếu như Lý Mục Vân đã bắt đầu chú ý đến Tôn Mộ Khanh thì không biết liệu ông ta có để cho Tôn Mộ Khanh bị cuốn vào việc này không. Nhưng Tôn Mộ Khanh đâu có biết chuyện gì?
Yến Trì xoa xoa lòng bàn tay Yến Trì, "Ta sẽ phái người trông chừng."
Tần Hoan vốn muốn cự tuyệt nhưng nghĩ đến hiện tại tình hình phức tạp nên đành nghe theo hắn.
Trong lòng nàng lập tức an tĩnh lại, cũng may mà hiện tại còn có Yến Trì biết được những gánh nặng của nàng.
...
Hôn sự của Ngũ Công chúa càng đến gần thì toàn bộ nội cung cũng đã bắt đầu bận rộn. Quan viên Lễ bộ thường xuyên ra vào nội cung để chuẩn bị cho nghi thức xuất giá của Công chúa, nhạc sĩ trong cũng bắt đầu tập luyện nên thỉnh thoảng trong cung cũng nghe được tiếng đàn sáo loáng thoáng.
Trong Khôn Ninh cung, Hoàng hậu đứng trước cửa Tây, ánh mắt rơi vào nội cung ở phía Tây Bắc.
Vân Nhạn đứng sau lưng Hoàng hậu khẽ nói, "Hoàng hậu nương nương đã nghĩ kỹ chưa?"
Hoàng hậu cười cười, "Còn có cái gì mà nghĩ hay không nghĩ nữa, ngoại trừ con đường này thì bọn ta còn có thể đi đường nào nữa?"
Vân Nhạn cụp mắt xuống, "Đúng là như vậy, không còn đường để lui nữa rồi."
Hoàng hậu hít sâu, sống lưng cũng thẳng tắp, "Ta không cần đường lui."
Vân Nhạn nghe vậy cũng không nói thêm gì, Hoàng hậu lại nhắm mắt rồi nghiêng nghiêng lỗ tai nghe tiếng đàn sáo ở phía xa, "Ngươi nghe đi, đây là nhạc sư trong cung đang tấu lễ nhạc... Hôm nay là ngày mấy rồi? Còn mấy ngày nữa thì Trăn Nhi xuất giá?"
Vân Nhạn trả lời, "Hôm nay là 14, còn 6 ngày nữa Công chúa sẽ xuất giá."
Hoàng hậu nghe vậy liền thở dài, "Đáng tiếc thật."
Vân Nhạn trấn an, "Hoàng hậu nương nương đã tính toán rất kỹ lưỡng, nhất định Công chúa Điện hạ sẽ hiểu được thôi."
Hoàng hậu lắc đầu, "Vẫn là đáng tiếc, ta vốn muốn giữ Trăn Nhi lại bên mình cả đời."
Tiếng nhạc ở phía xa càng lúc càng lớn, vẻ mặt của Hoàng hậu cũng chuyên chú hơn, nghe mấy thứ lễ nhạc này dường như bà có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc Yến Trăn xuất giá, nhưng điều đáng tiếc chính là bà không thể đích thân đưa tiễn Yến Trăn được. Vốn đang nghe nhập tâm thì bất thình lình tiếng nhạc lại biến mất, vẻ mặt Hoàng hậu liền hiện lên vẻ cô đơn rồi thở dài. Vân Nhạn đứng bên cạnh thấy thế cũng chẳng vui vẻ gì, "Hoàng hậu nương nương, lúc Công chúa xuất giá thì người vẫn phải đi đưa dâu, hay là..."
Hoàng hậu chau mày, "Chẳng lẽ ngươi muốn ta cúi đầu trước Hoàng đế?"
Vân Nhạn muốn nói lại thôi, "Không... đương nhiên không phải... Chỉ là Công chúa Điện hạ xuất giá, người... Hiện tại Thái tử Điện hạ cũng bị giam rồi, trong triều đình còn không biết sẽ lại truyền ra lời đồn đại nào nữa, mặc dù nói người đã quyết định rồi nhưng dù sao vẫn còn khá nhiều thời gian."
Hoàng hậu lắc đầu rồi cười, "Ta chỉ muốn Trăn Nhi được bình yên vui vẻ nên có gặp mặt lần nữa hay không thì cũng có ý nghĩa gì?"
Hoàng hậu thu hồi ánh mắt lại rồi bước vào nội thất với vẻ mặt bình thản. Bà đến trước bàn trang điểm rồi mở ngăn kéo lấy ra 1 bức thư đã viết xong từ mấy ngày trước. Nhưng đến tận hôm nay bà mới đưa ra quyết định gửi bức thư này ra ngoài.
"Tối hôm nay gửi bức thư này ra ngoài, phải đảm bảo rằng tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm."
Vân Nhạn nghe xong vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trang, lập tức gật đầu.
...
Mấy ngày nay đúng là triều chính không ổn lắm.
Hoàng hậu và Thái tử đều bị giam cầm, ai cũng nói Hoàng thượng đã không còn kiên nhẫn với 2 người nữa. Mà sau Trương Khải Đức thì đã có thêm 10 người nữa của phe cánh Thái tử bị tống giam. Mặc dù trong này có công lao của Thành vương nhưng nếu Hoàng thượng không hỗ trợ thì thế lực của Thái tử cũng sẽ không bị thanh trừ sạch sẽ đến như vậy.
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.