THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Sau Li Hôn, Phế Vật Phong Thần - Sở Phong (FULL)]

Chương 29: Mười phút!

Lạ là càng nhìn kỹ lại càng thấy ... không giống.

Nhìn kỹ rồi, Vương Tử Văn bỗng nhận ra hình như mình chẳng nhớ nổi gương mặt ông chồng phế vật của Lạc Thi Vũ trông thế nào.

Nghĩ kỹ thêm, hắn thấy nếu chồng của Lạc Thi Vũ là võ giả, thì nhà họ Lạc đã sớm thờ như tổ tông, sao có chuyện khinh bỉ, chèn ép đủ đường.

Hắn nghĩ nếu còn dây dưa nữa thì tay mình thành phế, Vương Tử Văn run rẩy nói: "Đại ca, đại ca, tôi nhìn nhầm người rồi."

Sở Phong buông tay. Hắn thì rụt rè ôm lấy tay phải, nói: "Đại ca, xin lỗi, tôi thật sự nhận nhầm người. Tôi tưởng anh là chồng của một người bạn, vừa rồi thất lễ, mong anh bỏ qua."

Đối diện, Sở Phong tròn mắt ngạc nhiên.

Vừa mới gọi mình là đồ phế vật, tiếp đó còn gọi thẳng 'thằng họ Sở - thế mà bảo là nhận nhầm người?

Gây sự không thành, suýt nữa rước họa; tuy mất mặt, nhưng Vương Tử Văn hiểu rất rõ rằng dây dưa với đối phương e rằng không có kết cục tốt đẹp, vì đối phương là võ giả.

Hắn lập tức quay lưng tính chuồn, khỏi để nhiều người để ý mà mất mặt thêm.

Thế nhưng, cô bạn bên cạnh lại kéo tay hắn, mở miệng: "Anh Vương, đôi giày bản giới hạn của anh bị hắn dẫm bẩn thế này, chẳng bắt hắn đền à?"

Đền?

Vương Tử Văn lườm cô ả tóe lửa; nếu không nể xung quanh toàn là giới thượng lưu ở Vân Thành, hắn thật muốn xử luôn con ngu không biết điều này.

Mắt mũi để đâu? Không thấy lúc nãy tay hắn suýt bị đối phương bóp gãy à, còn dám đòi bồi thường?

Còn dây dưa nữa, e là mất cả mạng.

"Hì hì!"

Vương Tử Văn gượng cười với Sở Phong một tiếng, mặc kệ cô ả ngực to đầu óc rỗng tuếch bên cạnh, nhấc chân bước vội. Nhưng mới đi được hai bước, một giọng lạnh lẽo đã vang lên sau lưng:

"Trả tiền hay nộp mạng?"

Mấy chữ đơn giản thôi mà như núi đổ xuống vai Vương Tử Văn, khiến chân hắn nặng như đeo chì, chẳng nhấc nổi, bả vai cũng khế run.

"Tôi đã giúp anh lau giày, anh không trả tiền mà tính đi à, thấy ổn không?"

"Hay anh cho rằng tôi dùng giày để lau giày thì không tính là lau?"

Khóe miệng run run, Vương Tử Văn từ từ quay lại, cười khổ: "Tính, tính. Dùng cách nào thì cũng là lau. Tiền tôi trả."

Tuy không hiểu vì sao đối phương lại chấp nhặt như vậy, nhưng lúc này Vương Tử Văn tuyệt không dám hung hăng nữa - chỉ vì đối phương là võ giả.

Võ giả, bất kể cấp bậc nào, sức mạnh đều vượt xa người thường.

Kẻ không phải võ giả mà đi chọc võ giả, có khi chết lúc nào cũng chẳng hay.

Hắn bước từng bước khó nhọc tiến lại, móc điện thoại ra: "Đại ca, tôi quét mã chuyển cho anh."

Sở Phong lắc đầu: "Tôi muốn tiền mặt."

Tiền mặt?

Vương Tử Văn bỗng khó xử. Thời buổi này chỉ cần cái điện thoại là đủ, ai còn dùng tiền mặt nữa.

Định năn nỉ đôi câu nhưng vừa chạm ánh mắt của Sở Phong, hắn lập tức ngậm miệng, quay sang hỏi cô ả: "Trên người có mang tiền mặt không?"

Cô ta đảo mắt, gắt gỏng: "Thời buổi này ai còn dùng tiền mặt. Không, một đồng cũng không."

Giờ cô chỉ muốn chuồn ngay, vì xung quanh đã tụ hơn chục nhân vật máu mặt của Vân Thành.

Lúc đầu nghe Vương Tử Văn bảo dắt mình đi bắt nạt thẳng phế vật kiếm vui, cô còn hăng hái.

Ai ngờ rốt cuộc lại thành gậy ông đập lưng ông.

Vương Tử Văn mất mặt, cô thì không muốn mất mặt theo.

Bốp ..

Một âm thanh giòn tan vang lên, cô ả bị Vương Tử Văn bất ngờ tát một cái, ngã ngồi xuống đất.

"Đm mày, không vì mày thì tao ra nông nỗi này à?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.