[Sau Li Hôn, Phế Vật Phong Thần - Sở Phong (FULL)]
Chương 31: Năm năm trước?
Người nói chính là Chung Vân.
"Anh Chung, anh quen anh này à?"
Lý Diệu Đông ngừng gọi an ninh, nghĩ bụng đã là người quen của Chung Vân thì chắc không phải trộm cắp.
"Quen!"
Chung Vân gật đầu, nói tiếp: "Hắn là chồng của Lạc Thi Vũ bên tập đoàn Lạc Thị ... à không, nhầm, phải nói là chồng cũ."
Tập đoàn Lạc Thị thì Lý Diệu Đông biết rõ, còn chuyện Lạc Thi Vũ chồng với chả cũ mới anh ta chẳng muốn dây vào; chỉ cần xác định Sở Phong không phải kẻ lai lịch mờ ám là được. Vì thế anh ta cười xã giao rồi định rời đi.
Nhưng Chung Vân gọi giat lại: "Quản lý Lý, xin chờ một chút."
"Anh Chung, còn chuyện gì nữa ạ?" Lý Diệu Đông quay lại.
Chung Vân nhìn chẩm chẩm Sở Phong, cười nham hiểm: "Quản lý Lý, tôi nghi hắn không có thiệp mời, đến đây khả năng cao là có ý đồ xấu, khuyên anh nên kiểm tra cho kỹ."
Giao tiếp đến giờ, tuy biết Sở Phong có lẽ không đơn giản như bề ngoài, nhưng chuyện vừa xảy ra trước đó khiến Chung Vân cay cú như có cái gai trong mắt, cứ thấy anh là muốn chơi xấu một phen.
Bị bên tổ chức kiểm tra thiệp mời ngay tại chỗ chẳng khác nào bị tát vào mặt, hắn thấy mất thể diện lắm.
Lý Diệu Đông sững lại, thầm nghĩ đã là người quen rồi sao còn đề nghị kiểm tra thiệp mời?
Nha ho Chung co vị the kha cao ở Van Thanh; hiểu rang neu không lam theo lời Chung Vân có khi lại rước họa, Lý Diệu Đông đành quay sang Sở Phong, cười niềm nở: "Anh cho tôi xin xem thiệp mời ạ."
Đúng là rảnh rỗi kiếm chuyện!
Sở Phong liếc gã Chung Vân một cái, thầm nghĩ gã này đúng là đáng ăn đòn, đang định nói thiệp mời ở chỗ Tần Yên Nhiên thì bỗng xung quanh náo động, mọi người ùa nhanh về phía cửa.
"Y Thánh đến rồi."
"Á, thật hả, Y Thánh Trương Văn Sinh đó à?"
'Nhanh nhanh, ra đón ông ấy, tranh thủ để ông ấy nhớ mặt."
Không ít người mặt mày hớn hở, chen lên muốn tận mắt thấy phong thái của Y Thánh, xem có cơ hội bắt mối với ông không.
Thấy mọi người tụ lại một chỗ, sợ chen lấn làm rơi vỡ hiện vật, Lý Diệu Đông với tư cách người phụ trách đành bỏ dở chuyện bên Sở Phong, vội chạy tới trông coi.
Nghe nói Y Thánh đến, mắt Chung Vân cũng sáng rỡ, không phí thời gian trên người Sở Phong nữa mà bước nhanh lên trước.
Trong vòng người vây quanh, Trương Văn Sinh chậm rãi bước vào.
"Bác Trương, bác còn nhớ cháu không ạ?" Chung Vân cố kéo to giọng gọi lớn.
Liếc qua thấy hơi quen mặt, Trương Văn Sinh cau mày hỏi: "Cậu là ...? "
"Bác Trương, cháu là cháu nội của Chung Thiếu Minh ấy mà. Năm năm trước bác còn tới chữa bệnh cho ông cháu, bác còn nhớ không?"
Được đáp lại mấy câu, Chung Vân mừng rơn.
Năm năm trước?
Khóe miệng Trương Văn Sinh giật giật, nghĩ bụng: mấy năm nay ta chữa cho bao nhiêu người, ai là Chung Thiếu Minh thì làm sao mà nhớ.
Nhưng đã là kẻ biết điều thì không no làm căng, ông mỉm cười nhẹ rồi không đáp lời Chung Vân nữa.
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.