[Sau Li Hôn, Phế Vật Phong Thần - Sở Phong (FULL)]
Chương 34: Giới thượng lưu
Giới thượng lưu ở Vân Thành lúc này đều tề tựu tại đây.
Tiếng quát của Lạc Thi Vũ vang dội, lập tức khiến không khí vốn ồn ào bỗng lặng như tờ.
Mọi người tò mò nhìn vị tổng tài tập đoàn Lạc Thị, không hiểu vì sao cô lại mất kiểm soát.
"Sở Phong, anh ... sao có thể đối xử với anh Chung như vậy? Anh có biết làm thế sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến tương lai của anh ấy không?"
Lạc Thi Vũ lao đến trước mặt, ánh mắt sắc như dao.
"Xót hắn đến thế à?"
Sở Phong nửa cười nửa không: "Kết hôn năm năm, đây là lần đầu tôi thấy cô vì đàn ông khác mà cuống quýt như vậy. Cô giỏi lắm đấy."
Giọng điệu đầy mỉa mai.
Lúc này, đối diện ánh mắt như muốn nuốt sống mình của Lạc Thi Vũ, Sở Phong thực sự muốn bật cười.
Biết thế này, lúc trước đã chẳng nên ký cái thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần ấy, cứ để Lạc Thi Vũ phải khó xử, cuống lên mới phải.
Xung quanh bắt đầu rộ lên tiếng xì xào.
"Hóa ra anh ta là chồng của Lạc Thi Vũ à."
"Đúng là biết người biết mặt khó biết lòng. Nhìn Lạc Thi Vũ ăn mặc sang chảnh thế kia, còn chồng cô ta, bộ đồ kia không phải mặc hai năm thì cũng ít nhất một năm rồi nhỉ."
"Biết quái gì. Nghe nói họ đến với nhau vì hôn ước, hai người vốn chẳng có nền tảng tình cảm. Bên nhà trai còn là một kẻ vô dụng, ngoài giặt giũ nấu nướng ra chẳng biết làm gì. Loại người này ai mà ưa cho nổi?"
Tiếng bàn tán dồn dập lọt vào tai Lạc Thi Vũ. Nghe ai nấy đều gọi Sở Phong là chồng mình, cô thấy cần phải làm rõ, bèn lớn tiếng: "Tôi và Sở Phong đã ly hôn theo thỏa thuận từ lâu. Anh ta không còn là chồng tôi nữa, mà là chồng cũ."
Xung quanh ồ lên. Mọi người nhìn Lạc Thi Vũ lần nữa, trong mắt rõ ràng thêm vài phần khinh miệt.
Nhà có chuyện xấu thì đừng phô ra ngoài; ly hôn thì ly hôn, tự mình biết là được. Giữa chốn đông người còn phải lên tiếng đính chính quan hệ như vậy - đó có phải việc một tổng tài nên làm không?
Giải thích chẳng được thông cảm, ngược lại còn bị coi thường, Lạc Thi Vũ cang cuống. Vốn đã tức Sở Phong san rồi, cô lập tức đổ hết mọi nguyên nhân lên đầu anh.
Cô cho rằng, nếu không phải Sở Phong làm thương tổn Chung Vân, thì mình đâu phải đứng đây lý lẽ với anh; ánh mắt càng lộ rõ vẻ căm hận.
Biết vậy, đã bảo Chung Vân tìm người lợi hại hơn, cho hắn biến mất khỏi cõi đời từ sớm rồi.
Những biến chuyển trên mặt Lạc Thi Vũ đều không lọt qua mắt Sở Phong.
Đối với cô vợ cũ đầu óc nông nổi, tự cao đến mức không biết trời đất, anh thực sự lười đôi co, quay người đi ra rìa đám đông.
Nếu không phải còn nể cái thân phận "vợ cũ", dám hống hách thế à? Là phụ nữ thì đã sao; cho dù thiên vương lão tử có đến, anh cũng phải dạy cô ta biết điều.
Xuống lầu vốn là để kiếm chuyện, Lạc Thi Vũ dĩ nhiên không bỏ qua Sở Phong. Cô bước nhanh chắn trước mặt anh, giận dữ: "Sở Phong, hôm nay anh nhất định phải cho anh Chung một lời giải thích."
"Giải thích ư?"
Sở Phong hơi nhướng mày: "Hắn là cái thá gì mà tôi làm gì cũng phải giải thích cho hắn?"
Ngừng một nhịp, giọng anh bỗng lạnh hẳn: "Lạc Thi Vũ, làm ơn nhớ cho rõ quan hệ giữa chúng ta bây giờ. Đừng tưởng bây giờ vẫn như trước, chuyện gì tôi cũng nhường cô."
"Suốt năm năm kết hôn cô không cho tôi chạm vào thì thôi đi. Vừa ký xong thỏa thuận ly hôn đã lăn ngay lên giường với hắn. Tôi chưa động tay với cô đã là tôi nể cô lắm rồi. Đừng có kiếm chuyện nữa, kẻo đừng trách tôi ra tay không nể tình."
Nghĩ đến chuyen này, dù tự nhắc mình không cần, nhưng trong lòng vẫn nghẹn một cục tức.
Những lời Sở Phong bất ngờ buông ra như một gáo nước lạnh dội từ đỉnh đầu, khiến thân thể Lạc Thi Vũ khẽ run, khuôn mặt xinh đẹp thoắt cái tái mét.
Cô không ngờ Sở Phong lại biết chuyện giữa cô và Chung Vân, còn nói toạc ra trước bao người.
Nói kiểu này, chẳng phải sẽ lam meo mó hình tượng tổng tài của mình trong mắt mọi người, biến mình thành kẻ quá đỗi vô liêm sỉ sao?
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.