[Dục Khát (Cao H)]
Chương 190: Bố Anh Bị Tông Xe, Anh Có Biết Tí Gì Không!?
Chương 190: Bố Anh Bị Tông Xe, Anh Có Biết Tí Gì Không!?
Tô Bối nghe những tời này, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
“Thăng quan phát tài ba ruột chết...", "Anh họ", "Dượng"....
Nhà họ Lâm này...
Trong thoáng chốc căn phtòng trở nên ôn ào, bị tấp đây bởi đủ toại tiếng xì xào, bàn tán của đám người đến hóng chuyện.
Người phụ nữ ăn mặc tộ tiễu, phơi bày toàn bộ vùng ngực ngôi trên đùi Văn Lê, khpông ngừng thở dốc:
"A... Cậu Văn... Người ta muốn... Cho người ta đi mà..."
Nghe thấy âm thanh này, Văn Lê đang chôn đâu vào giữa hai bâu vú người phụ nữ đột nhiên giật bắn mình.
Thuận thế đẩy người ngã khỏi chiếc ghế sofa bằng da đất tiên, sau đó rút đại một bình rượu từ trong đống
chai lọ trên bàn ra.
"Râm" một tiếng, chai rượu vang vỡ tan trên mặt đất.
Bâu không khí náo nhiệt của đám đông vây xem trong nháy mắt đỡ trở nên ngưng đọng.
Văn Lê nhặt chai rượu vỡ tên, trực tiếp vồ tới trước mặt người đàn ông đâu tiên tên tiếng. Thừa dịp chưa có ai kịp phản ứng, anh đâm thẳng phần miệng vỡ của chai rượu vào eo và bụng của tên béo: " Thăng quan phát tài ba ruột chết? Vậy sao cha mày còn chưa chết đi? Hả?"
Vừa nói, chai rượu vỡ trong tay tại ấn vào eo và bụng người đàn ông.
"Hự... Văn Lê... Con chó điên này... A..."
Tiếng thét đau đớn thảm thiết của người đàn ông béo vang vọng khắp căn phòng.
Cả nam lẫn nữ trong phòng nhìn thấy khuôn mặt tàn nhẫn của Văn Lê thì không một ai dám tiến lên ngăn cản anh.
Người đàn ông bàn tán sôi nổi nhất vừa nãy thấy được Văn Lê không bình thường, vì vậy lấy di động ra định gọi đi.
Nhưng lại "Râm" một tiếng, một chai rượu bay ra từ trong góc phòng, hung ác phang vào đâu người đàn ông, trực tiếp đập cho người đó choáng váng.
"Con mẹ nó! Là đứa nào! Là ai!"
Kèm theo tiếng gào hùng hổ của tên đó là tiếng mảnh rượu vỡ tan.
Tiếng hét thất thanh không ngừng vang lên trong phòng, Tô Bối thừa dịp hỗn loạn đập chuông báo cháy.
Ngay lập tức, chuông báo động của toàn bộ câu lạc bộ đông loạt réo lên dôn dập.
Mùi rượu hòa lẫn với mùi máu lan ra khấp nơi, Văn Lê mắt điếc tai ngơ với những tiếng ôn ào ngoài kia, hung ác nhìn chằm chằm người đàn ông đang hấp hối dưới thân mình, tàn độc cảnh cáo: "Ba tao xảy ra chuyện gì, không ai trong số lũ khốn chúng mày có thể trốn thoát..."
Tên đàn ông mập nghiến răng nhịn đau, đang định đáp trả Văn Lê, kết quả là tay vừa chạm được đồ vật thì trước mắt đã tối sâm, tiếp theo là cơn đau nhói trên đầu, lập tức ngất đi.
Tô Bối tàn nhẫn đạp thêm mấy cước vào đâu người đàn ông kia, sau đó dùng hai tay bọc lấy quân áo: "Thẫn thờ gì nữa? Còn không mau rời khỏi đây?"
Loại cơ chế quản lý câu lạc bộ này rất nghiêm ngặt, tác dụng của chuông báo cháy không thể kéo dài lâu, nên hiện tại chỉ có thể tận dụng sự nhiễu loạn ngắn ngủi này để thoát thân.
Văn Lê nghe thấy giọng nữ quen thuộc thì ngẩn người: "Bà... Bà xã..."
"Im đi!"
Tô Bối kéo Văn Lê chạy khỏi đó, dọc đường đi thừa cơ hội rối loạn đánh ngã vài tên gây rối vừa nãy.
Diệp Liệt Thanh vẫn đang chờ bên ngoài, nhìn thấy Tô Bối đang chật vật lôi kéo ai đó. Thấy trên người cô còn dính vài vết máu loang lổ, khiến cho ông ta sợ tới nỗi mí mất co giật.
"Cô... Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?"
Gương mặt Tô Bối lạnh lẽo đẩy Văn Lê lên xe, lau đi vệt máu trên mặt: "Không phải máu của tôi... Lát nữa phải tìm cách xóa hết dữ liệu của hệ thống giám sát bên trong."
Diệp Liệt Thanh không thèm liếc mắt nhìn Văn Lê lấy một cái, nhìn toàn thân Tô Bối toàn là máu, không cân nghĩ cũng biết vừa rồi hăn là xuống tay chết người rồi.
"Được rôi... Lân sau...”
Thôi quên đi... Lân này đợi đến túc Văn Quốc Đống tỉnh tại, nhẹ nhất thì Văn Lê sẽ bị xé một tớp da.
Chưa nói đến tân sau.
Nếu có tân sau... Chắc chắn nửa cái mạng của anh cũng không còn.
Tô Bối thay bộ quân áo cũ, Văn Lê nép sang một bên không dám nói tiếng nào.
Anh vẫn thể chưa fấy tại tinh thân sau khi thấy vẻ mặt hung ác vừa rồi của Tô Bối: "Bối... Bối Nhi..."
Tô Bối nhìn thẳng vào mắt Văn Lê, hỏi thắng: "Ba anh bị tông xe, anh có biết tí gì không?"
Diệp Liệt Thanh quay đâu nhìn cháu trai Văn Lê đang co rúm ở một góc, đáy mắt ông ta tràn ngập sự ghét bỏ.
Văn Lê nhắm mất: "Người vừa nấy em đánh chính fà anh họ cả của anh... Con trai của chú anh..."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.