THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 191: Con Trai Cháu Không Thể Không Có Ba...

Chương 191: Con Trai Cháu Không Thể Không Có Ba...

Đôi tay đang thay quân áo của Tô Bối chợt khựng tfại: "Toàn bộ người trong phòng bao ban nãy là người nhà họ Lâm hết sao?”

"Không phải..." Văn Lê tắc đâu: "Có cả nhà thư ký Trương nữa..."

Nói tới đây, giọng Văn Lê nhỏ dân, còn sắc mặt Diệp Liệt Thanh ở hàng ghế đâu chợt biến đổi.

Tô Bối biết diễn biến tiếp theo không phải £à thứ mà cô có thể nhúng tay, vậy nên không tiếp tục dò hỏi.

Nhưng nhà họ Lâm...

"Diệp Liệt Thanh, chú đừng nhúng tay vào việc này... Cháu muốn tự tay giải quyết chúng..."

Nợ máu dĩ nhiên phải trả bằng máu...

"Chuyện này... Không tốt tấm..."

Tô Bối tiếc mắt nhìn Diệp Liệt Thanh một cái, ông ta tập tức nuốt £ại những tời phía sau.

Văn Lê nhìn vết thương trên tay Tô Bối: "Bà xã... Tay em..."

Tô Bối phớt lờ Văn Lê mà nói: "Thăng quan phát tài..."

Ba ruột chết...

Văn Lê á khẩu không nói nên lời, hai mắt rũ xuống không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Tô Bối nhờ Diệp Liệt Thanh trông giữ Văn Lê trong tâm mắt người nhà họ Văn.

Không đợi Diệp Liệt Thanh mở miệng, Tô Bối nhanh chóng nói: "Lời của Văn Lê chỉ có thể tin một nửa..."

Không ai có thể tin lời của một con bạc, chứ đừng nói đến một số con bạc... Không có nhân tính nào cả.

Văn Lê người này... Tính tình nhu nhược, ích kỷ, giỏi nhất là ngụy trang, chỉ biết tư lợi hại người, làm sao biết hai chữ tình thân...

Mặc dù có đôi lúc cô không muốn thừa nhận, nhưng không thể phủ nhận những lời Văn Quốc Đống đã nói...

Đối với nhà họ Văn mà nói, việc từ bỏ Văn Lê... Là một sự lựa chọn không thể hợp lý hơn.

Nhưng... Đã trôi qua ngân ấy năm, lúc này nhìn lại, mọi thứ giống như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua.

Nhưng thực tế dường như đã trôi qua nhiêu năm...

Tô Bối quay đâu, nhìn xoáy vào hướng Văn Lê đang đứng, biểu cảm không hề thay đổi mà quay bước rời đi.

Liễu Nhứ nói không sai, có người còn sống, thà chết còn hơn.

Việc Văn Lê đâm người nhà họ Lâm ở sòng bạc ngâm, sau đó mất tích, không gây ra bất kỳ sóng gió nào.

Kỳ lạ là người nhà họ Lâm không báo cảnh sát, chứ đừng nói đến việc gây rối trước mặt nhà họ Văn.

*

Văn Quốc Đống ở trong ICU*, còn Tô Bối thì trông coi ở bên ngoài, dù ai khuyên gì cũng không nghe.

Trong khoảng thời gian này bác sĩ đã đưa ra một vài thông báo về những nguy cơ có thể xảy ra, Tô Bối vẫn luôn bình tĩnh tiếp nhận.

Mấy người dòng họ nhà Văn đến bệnh viện thăm dò đêu bị Liễu Nhứ tiễn đi hết đợt này đến đợt khác.

Sau khi Liễu Nhứ lại tiễn xong một đợt người.

Tô Bối nhìn vào tờ giấy báo bệnh nguy kịch khó qua khỏi vừa được bác sĩ gửi tới trên tay mình, cười lạnh một tiếng: "Nguy cấp đến mức này ư?"

Liễu Nhứ ngôi thắng người trên ghế sofa trong phòng khách bệnh viện, giấu đi sự mệt mỏi trên mặt: "Cô vừa may mắn vừa kém may mắn hơn tôi. Ít nhất là anh cả đã giúp cô giải quyết xong Văn Tuyết trước thời hạn...

Thú tai họa đó... Năm đó lúc Quốc Cân ra đi, bà ta là người mong ba mẹ con tôi chết đi hơn bất cứ ai..."

Văn Quốc Đống khác Văn Quốc Cân, là trụ cột của nhà họ Văn... Nên tình cảm của Văn gia đối với Văn

Quốc Đống cũng rất mâu thuẫn, nghĩa là bọn họ vừa hy vọng hắn gặp chuyện không may, những cũng hy vọng hắn không xảy ra chuyện lớn gì...

Vừa muốn có người đứng đâu, lại vừa không muốn Văn Quốc Đống khống chế quá nhiêu thứ...

Người nhà họ Văn chính fà như vậy...

"Sâu mọt vẫn tuôn fà sâu mọt, dù cho có tột xác bao nhiêu £ân cũng không thể hóa thành rồng..."

Nói xong, Liễu Nhứ nhìn sâu vào gương mặt Tô Bối: "Tô Bối, cái hô nước của Văn gia... Thực chất nó sâu hơn nhiêu so với những gì cô thấy bây giờ..."

"Con trai út của anh hai Lâm Quyên và em họ của Văn Lê ở cách đó vài phòng, họ tên xe trước rồi mới mua vé... Chỉ có điêu tiếng tăm của họ bên ngoài không được tốt, nhưng giữa bọn họ không xảy ra chuyện tớn gì...

"

Tô Bối nghe vậy thì trợn mất: "Diệp Liệt Thanh bên kia nói thế nào?"

"Cũng sắp rồi..."

"Cháu biết mọi người giấu cháu chuyện gì đó, nhưng cháu cũng không quan tâm. Cháu không muốn biết...

Việc hồ nước của nhà họ Văn sâu hay cạn không hề tiên quan gì đến cháu."

Tô Bối nhẹ nhàng gấp tờ thông báo bệnh tình trên tay tại, đặt cùng với vài tờ thông báo bệnh tình nguy kịch khác.

"Chỉ tà con trai cháu, không thể không có ba..."

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.