THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 196: Đừng Gọi Lung Tung... Bây Giờ Văn Phu Nhân Vẫn Là Lâm Quyên

Chương 196: Đừng Gọi Lung Tung... Bây Giờ Văn Phu Nhân Vẫn Là Lâm Quyên

Sắc mặt Tô Bối tạnh tùng, không quay đâu fại, trâm giọng nói: “Đau chết cho đáng đời! Có tiên quan gì tới em?”

“Bà xã... Thật sự rất đau...”

Văn Quốc Đống rên rỉ một túc £âu, mãi đến khi bác sĩ tiến đến gỡ băng gạc trước ngực ra, đổi thuốc cho hắn ngay trước mặt Tô Bỡi.

Tô Bối thấy vết thương dữ tợn trước ngực Văn Quốc Đống, đôi mắt ảm đạm.

Văn Quốc Đống sợ Tô Bối bị doạ: “Ngoan... Quay qua chỗ khác đi, đừng nhìn...”

Tô Bối không fên tiếng, chờ khi bác sĩ y tá đêu đi hết, cô mới ngồi bên cạnh mép giường, thản nhiên nói:

“Tiếc thật, em còn đang muốn đổi ba cho Tiểu Ngọc đây...”

“Em... Em... Nằm mơ! Tiểu Ngọc... Là con trai của anh!”

Tô Bối ngước mắt nhìn Văn Quốc Đống: “Bây giờ thằng bé tà “cháu trai” anh...”

Văn Quốc Đống bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu quả thật nghiêm trọng giống như bác sĩ nói, khi đó Văn Lê sẽ không fàm nên chuyện, Lâm Quyên tại tà người hèn nhát...

Cô và Văn Ngọc, trên danh nghĩa, một người £à con dâu một người tà cháu trai, chắc chấn Lâm Quyên sẽ không để cô nhúng tay vào chuyện của nhà họ Văn.

Đến lúc đó, nhà họ Văn có ba anh em thì thế nào, trên pháp luật, cô chỉ là con dâu...

Vê mặt đạo đức, cũng sẽ không thiên vị cô và Văn Ngọc.

Cô hoàn toàn không dám nghĩ nếu lúc đó Văn Quốc Đống thật sự xảy ra chuyện, vậy Văn Ngọc sẽ thế nào...

Cô sẽ thế nào...

Văn Quốc Đống đan chặt mười ngón tay với Tô Bối: “Sắp hết năm... Bữa tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc...

Anh vẫn muốn tự mình chuẩn bị...”

Nghe vậy, mí mắt Tô Bối giật giật: “Sau khi người nhà họ Lâm giấu chất cấm trong nhà, em đã dẫn Văn Ngọc và Lâm Quyên trở vê nhà họ Văn...”

Từ khi biết Lão Nhị nhà họ Lâm buôn thuốc phiện, cho dù có các anh em của Văn Quốc Đống trông coi, nhưng trong nhà chỉ có mấy người phụ nữ và một đứa bé, cô vẫn không yên lòng.

Dứt khoát vê ở nhà họ Văn, dù dòng họ Văn gia vẫn có ý đô xấu nhưng không dám cả gan làm loạn vu oan hãm hại công khai như nhà họ Lâm.

Văn Quốc Đống vui mùng nhìn Tô Bối: “Bà xã của anh thật thông minh...”

"Đừng nói lung tung... Văn phu nhân bây giờ vẫn là Lâm Quyên đấy.”

Tô Bối nhìn đôi bàn tay quấn lấy nhau của hai người: “Lão Nhị nhà họ Lâm buôn lậu thuốc phiện... Văn Lê nghiện...”

Cho nên ngay từ đâu tính toán của người nhà họ Lâm chính là lợi dụng Văn Lê để khống chế Văn Quốc Đống.

Ai ngờ Văn Quốc Đống lại xem Văn Lê như con rơi.

“Người nhà họ Lâm làm chuyện này mà không hỏi ý kiến những người đứng sau... Em đã nói từ trước, nhà họ Lâm... Không thành tài được, cứ luôn tập trung vào lợi ích nhỏ trước mắt.”

Văn Quốc Đống nhéo nhéo tay Tô Bối: “Nếu không thì vài thập niên trước, nhà họ Lâm vẫn là một dòng họ lớn, bây giờ cũng sẽ không lưu lạc đến mức phải bán cả nhà tổ đi...”

Các thế lực của thành phố Lâm rất rắc rối phức tạp, bất cứ một dòng họ nào có thế lực quá lớn trong một địa phương nhất định thì đêu chẳng phải điêu tốt đẹp

Những mối quan hệ rắc rối phức tạp, sinh ra nên kinh tế độc lập của các hộ gia đình, từ đó lại tạo ra vô số chuyện hôi thối mục nát dưới sự che lấp của quyên lợi.

Tô Bối không hiểu mấy mối quan hệ phức tạp giữa các dòng họ lớn, chỉ biết là nhà họ Lâm rất đáng đời.

“Vậy Lâm Quyên... Anh tính sao?”

Có lẽ là Văn Quốc Đống nói nhiêu, hơi hơi khó chịu, thở dài nhẹ nhõm, nói: “Cô bé ngốc, vai diễn của bà ta, em không làm được...”

Không đợi Tô Bối mở miệng, Văn Quốc Đống lại nói tiếp: “Mấy kẻ nịnh hót như bà ta, em sẽ không thể làm được...Mấy bà phu nhân cao quý, vợ nhà quan này... bình thường thích tụm năm tụm ba lại bảo dưỡng nhan sắc, thỉnh thoảng lại rủ nhau leo núi thấp hương bái Phật... Em làm được không? Với cả còn thích thiên trà ngộ đạo, hôm nay bái đạo quán ngày mai đi chùa bái sư...”

Tô Bối nghĩ đến hình ảnh kia, im lặng trong chốc lát: “Em không muốn...”

Cuối cùng, Tô Bối nghĩ: “Sao em lại nghe nói cuộc sống của rất nhiêu phu nhân nhà giàu là mua đồ với đi dạo?”

Nghe vậy, Văn Quốc Đống cười ra tiếng: "Em thấy Văn Uyển có phải loại người như thế không? Rất nhiêu chuyện không phải chỉ nhìn bê ngoài là hiểu được, mai sau em sẽ biết...”

“Vâng k“

Tô Bối nghe được ý ngâm trong lời nói của Văn Quốc Đống, tạm thời sẽ không động đến Lâm Quyên và Văn Lê, người ngoi đâu lên hiện tại chỉ là cá con.

Nhà họ Lâm đã được giải quyết, nhưng điêu ẩn chứa phía sau mới là thứ đáng để nghiên cứu sâu hơn.

“Lân tai nạn giao thông này cũng có điểm tốt... Ít ra thì cũng có mấy con cá nhảy ra ngoài từ dưới đáy hô nhà họ Văn...”

Tô Bối nghe tời này, không hiểu sao fại nhớ đến chuyện năm ngoái ở rừng mai, Văn Quốc Đống câu cá bên cạnh đập chứa nước.

Thứ người câu cá có nhiêu nhất... Chính là sự kiên nhẫn.

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.