THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 195: Bà Xã Thổi Thì Sẽ Không Đau Nữa...

Chương 195: Bà Xã Thổi Thì Sẽ Không Đau Nữa...

Khi Tô Bối đến bệnh viện thì bác sĩ đã đến.

"Lại tà thông báo bệnh tình nguy kịch sao?"

Bác sĩ đẩy kính tắc đâu. "Không phải... Tình trạng bệnh nhân đã cải thiện rất nhiêu, bây giờ có thể đến thăm..."

"Ồ... Tôi không muốn thăm ông ãy, để cho người khác đi..."

.." Bác sĩ im tặng: "Bệnh nhân hiện tại đang trong tình trạng hôn mê, người nhà nên nói chuyện với bệnh nhân nhiêu hơn để kích thích thân kinh não của ông ấy, giúp bệnh nhân tỉnh tại..."

Tô Bối nhếch môi, gương mặt gây gò vẫn không có nhiêu hứng thú: "Tôi cũng không phải người nhà của ông ấy... Tôi chỉ fà con dâu của ông ấy thôi."

Ít nhất bây giờ trên danh nghĩa vẫn tà con dâu.

"Con... Con dâu thì cũng coi như fà người nhà mà..."

Thấy bác sĩ khó xử một hôi tâu, Tô Bối mới buông fỏng, thay quân áo đi vào ICU.

Văn Quốc Đống nằm trên giường bệnh, toàn thân từ trên xuống dưới đêu quấn băng, chân phải còn bó thạch cao treo fên, vết thương trên trán vừa mới kết vảy.

Tô Bối cẩn thận nhìn người đàn ông nằm trên giường toàn thân đêu là ống dẫn, đưa tay chọc chọc vào ngực Văn Quốc Đống: "Bảo anh đừng đi mà anh lại cứ muốn đi... Đáng đời!"

Nước mắt không biết rơi xuống tự bao giờ, Tô Bối nhìn thiết bị giám sát bên cạnh, đột nhiên lên tiếng: "Ai biết anh lại vội vã trở vê như vậy, có phải đi gặp người tình nhỏ nào hay là anh nhớ Lâm Quyên... Muốn gặp Lâm Quyên?"

Trong phòng ngoại trừ âm thanh tích tắc thì không có bất kỳ động tĩnh nào.

Tô Bối cũng không đưa tay chọc chọc vào bụng Văn Quốc Đống nữa, lạnh nhạt nói: "Kỳ thật anh không tỉnh cũng không sao, dù sao đại nghiệp của nhà họ Văn rất lớn, Lâm Quyên bây giờ không muốn gặp em nữa,

Văn Ngọc cũng là “cháu' của bà ta, đến lúc đó thì tài sản của nhà họ Văn cũng chia cho nó... Ừm... Đến lúc đó Tiểu Ngọc muốn người ba nào cũng sẽ có... Cao, đẹp trai, trẻ... Ừm... Tuổi trẻ cũng có chỗ tốt... Còn chưa có khoảng cách thế hệ với Tiểu Ngọc, vê sau đứa nhỏ dậy thì... Cũng không cân em phải lo lắng cho thời kỳ phản nghịch của nó..."

"Hai ba con sẽ giống như hai anh em... Còn tốt hơn hai ba con nhìn giống như hai ông cháu ha... Anh nói xem có đúng không..."

"Tất nhiên, em còn trẻ như vậy có con thì sao, chỉ cân có tiên... thì sẽ có những chàng trai trẻ ôm ấp trog tay... Những chàng trai trẻ tuổi, cơ thể cường tráng..."

Lời còn chưa dứt, cổ tay Tô Bối căng chặt, mặt Văn Quốc Đống đen sì, vẻ mặt không tốt trừng mắt nhìn Tô Bối.

"Anh vẫn chưa chết đâu..."

Vậy mà đã muốn căm sửng trên đầu hắn rồi sao?

Tô Bối cười lạnh một tiếng, tránh khỏi tay Văn Quốc Đống: "Chưa chết thì sao? Hay là cân em rút ống oxy cho anh ngay bây giờ?"

"Bối Nhi...”

Văn Quốc Đống vừa mới nói một câu thì đã không ngừng họ khan: "Khu..."

Tô Bối muốn giúp hắn thuận khí nhưng đến khi nhìn băng quấn trên người hắn thì không thể xuống tay: "Ho chết anh là đáng đời!"

"Em mơ đẹp quá! Ông đây sẽ không chết!"

"Ha..."

Tô Bối ngồi xuống bên giường Văn Quốc Đống, nhìn khuôn mặt hắn ho đến đỏ bừng, không nhịn được nhắm mắt.

"Ông đây, mệnh... lớn... Đừng có nghĩ đến chuyện... Cắm... cắm sừng trên đâu ông đây!"

Văn Quốc Đống nắm chặt tay Tô Bối không chịu buông lỏng, vừa nói vừa thở hổn hển: "Ông đây... Ở bên ngoài, một người tình cũng không có, vậy mà lại tự tìm cho mình một tiểu tổ tông!"

Tô Bối mặc cho Văn Quốc Đống nắm tay, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái: "Tâm tư của Cục trưởng Văn còn sâu hơn biển. Làm sao tôi biết cục trưởng Văn nói thật hay là nói dối..."

"Tô Bối..."

"Em ở đây... Đừng gọi như gọi hồn..."

Văn Quốc Đống dùng sức kéo cánh tay Tô Bối, kết quả đau đến mức bản thân cũng phải hít khí lạnh: "Anh không lừa em... Thật sự bị thương mà..."

"Ừm... Hai mất em đêu nhìn thấy..."

"Bà xã..." Văn Quốc Đống thấy thế, lắc lắc tay Tô Bối: "Đau quá... Bà xã thổi thổi thì sẽ không đau nữa..."

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.