THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 198: Tôi Tưởng Nó Chết Lâu Rồi....

Chương 198: Tôi Tưởng Nó Chết Lâu Rồi....

Tô Bối nghe Lâm Quyên nói, khóe môi không tự giác nhễch tên, đột nhiên thấy tò mò không biết Văn Quốc Đống sẽ trả tơi như thế nào.

“Muốn tật trời có đúng không? Bây giờ cô ấy muốn gì, bà cũng phải đáp ứng, nếu không có cô ấy... Có lẽ hiện tại Văn Lê đã sửa thành họ Lâm!”

Văn Quốc Đống quát tên, tiếng nức nở của Lâm Quyên cũng nhỏ đi.

“Sao... Sao tại như vậy...”

Văn Quốc Đống hừ tạnh: “Nếu không phải do bà, sao có thể nuôi ra một gia đình toàn kẻ vong ơn bội nghĩa?”

Nghe Văn Quốc Đống nhắc đến nhà mẹ đẻ mình, Lâm Quyên tập tức yếu thế, bà ta không phải ngu xuẩn thật, nếu không Văn Quốc Đống cũng không bao dung đối với bà ta nhiêu năm như vậy.

“Nhưng A Lê mang họ Văn... Thằng bé £à con của ông... Ông...”

Văn Quốc Đống đột nhiên mở mắt, bình tĩnh nhìn Lâm Quyên: “Tôi nằm viện fâu như vậy, túc đấy nó đang ở đâu?”

Lời này tàm Lâm Quyên hoàn toàn cắt đứt tâm tư của mình.

“Tôi còn tưởng nó chết tâu rồi...”

Tim Lâm Quyên run lên: “Quốc Đống.”

Văn Quốc Đống mệt mỏi xua tay: “Tôi mệt rồi, bà đi đi.”

“Quốc Đống... Tình cảm vợ chồng hơn hai mươi năm của chúng ta... Sao lại thành ra thế này? Tôi...”

Lâm Quyên vừa nói vừa khóc: “Tôi biết tôi đã sai, chúng ta đã sống với nhau nhiêu năm như vậy... Sau này sống với nhau thật tốt có được không?”

“Tôi sẽ thay đổi... Tôi thật sự sẽ sửa lỗi... Ông xảy ra chuyện lớn như vậy... Bên cạnh ông chỉ có mỗi mình tôi trông chừng... Chúng ta quay lại giống như trước được không?”

Mỗi câu Lâm Quyên nói, làm sắc mặt của Tô Bối đang đứng bên ngoài càng đen hơn.

Quay lại giống như trước...

Không biết nên nói là Lâm Quyên rộng lượng, hay là nói bà ta cái gì cũng dám nghĩ khi tuyệt vọng.

Văn Quốc Đống nghe Lâm Quyên khóc lóc kể lể, hờ hững liếc bà ta, vừa định mở miệng đã thấy Tô Bối đen mặt đi vào:

“Mẹ... Mẹ vê đi... Chỗ này có con ở...”

Lâm Quyên khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem, thấy Tô Bối đi đến lập tức há miệng muốn mắng cô...

Nhưng thấy sắc mặt của Tô Bối lại nuốt xuống lời mình muốn nói.

“Cô dẫn Tiểu Ngọc đến đây làm gì? Chỗ ba cô có tôi chăm là được...”

Văn Ngọc đang ngủ say nghe thấy tiếng Lâm Quyên lập tức khóc rống lên.

Văn Quốc Đống thấy thế lạnh lùng sắc bén nhìn Lâm Quyên quát: “Bà dọa Tiểu Ngọc rồi! Cút đi cho tôi!”

Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống tức giận quát cho giật mình: “Quốc Đống?”

Tô Bối dỗ Văn Ngọc, không thèm nhìn Lâm Quyên lấy một cái.

“Văn Quốc Đống... Thằng bé là cháu ông! Tôi là vợ của ông! Hiện tại ông cân cháu trai của không cân vợ mình? Ông có biết ông đang làm cái gì không?”

Tô Bối nghe Lâm Quyên nhắc đến chữ “Vợ”, ánh mắt cô trâm xuống.

“Cút ra ngoài!” Văn Quốc Đống đau đâu xoa giữa mày, nói: “Nếu bà muốn... chúng ta có thể đi Cục Dân Chính bất cứ lúc nào

“Tôi không đi! Tôi chết cũng không đi! Tôi không đi đâu hết! Ông đừng hòng vứt bỏ tôi...”

Lâm Quyên điên lên thì không ai làm gì được, Tô Bối thấy Lâm Quyên quyết tâm muốn ở lại với Văn Quốc Đống để “Hàn gắn quan hệ vợ chồng” bèn xoay người ổi ra ngoài.

Không lâu sau, bảo mẫu mang cơm đến.

“Ông Văn... Đây là canh được nấu riêng cho ông...”

Lâm Quyên nhìn hộp cơm trước mặt Văn Quốc Đống, trong lòng cảm thấy có gì đó khác thường.

Không đợi bà ta cảm giác được có chỗ nào không thích hợp, thím Vương đã xách một cái hộp cơm khác đến cạnh Lâm Quyên.

“Bà chủ... Đây là của bà...”

Đột nhiên bị người khác cất ngang, Lâm Quyên áp xuống nghỉ ngờ trong fòng, cau mày sau khi uống một ngụm canh. “Canh này... Sao tại đắng thế?”

Nghe vậy thím Vương cực kỳ tự nhiên trả tời: “Tôi thấy bà chủ bận rộn chăm sóc ông chủ ban đêm mệt mỏi, nên cố ý bỏ thêm thuốc đông y bồi bổ sức khỏe cho bà...”

Lâm Quyên ghét bỏ ném hộp cơm đi: “Chị Vương, chị ở nhà họ Văn cũng được mười mấy năm, sao dám để tôi uống thứ tung tung này?”

Thím Vương thấy thế bèn nói nhỏ với Lâm Quyên vài câu.

Sắc mặt Lâm Quyên mất tự nhiên đỏ tên, tàm như không có chuyện gì bưng hộp đựng canh lên, uống sạch sẽ số canh còn tại không thừa một giọt.

“Được rôồi... Lân sau đừng tầm như vậy...”

Thím Vương không dám nhìn sắc mặt Văn Quốc Đống, cúi đâu thu dọn rồi rời khỏi phòng bệnh.

Tô Bối vẫn đứng ở cửa gặp chị Vương đi ra.

“Uống rồi?”

Thím Vương gật đâu: “Sau khi tôi nói với bà ấy theo tơi cô dặn, bà ấy tập tức uống hết...”

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.