[Dục Khát (Cao H)]
Chương 199: Em Muốn Làm Bà Cả Của Nhà Họ Văn Trên Pháp Luật.
Chương 199: Em Muốn Làm Bà Cả Của Nhà Họ Văn Trên Pháp Luật.
Tô Bối cong môi: “Đúng tà ngây thơ...”
“Tô tiểu thư... Làm vậy... Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Thấy bảo mẫu £o tắng, khóe mắt Tô Bối giật giật: “Những cái đó chỉ tà thuốc ngủ thôi...”
“Chỉ tà tiêu tượng quá cao mới đắng, tôi không phát điên như nhà mẹ đẻ của bà ấy... Vì tiên mà muốn giết người...”
Tô Bối vẫn giữ tại mấy bảo mẫu của nhà họ Văn, mấy người này biết rõ chuyện của nhà họ Văn, cô cũng biết rõ vê bọn họ...
Như vậy tà đủ rôi.
Tô Bối tính toán thời gian, chờ thuốc phát huy tác dụng mới chậm rãi đi vào trong.
Văn Quốc Đống đã nhận thấy có gì đó không ổn khi Lâm Quyên nói chuyện, mà bây giờ Lâm Quyên đang nằm trên giường của hắn ngủ say không dậy nổi.
Hắn càng chắc chắn hơn suy nghĩ của mình.
Chén canh kia có vấn đê... Còn vê người bỏ thuốc vào trong...
Tô Bối dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn Văn Quốc Đống, cố ý giơ tay cao lên để tránh nghi ngờ.
“Quốc Đống... Chúng ta quay lại như trước có được không.”
Văn Quốc Đống nghe vậy, trong lòng không khỏi run rẩy: “Anh không đáp ứng bà ấy...”
“A2”?
“Bà xã à...” Văn Quốc Đống mềm giọng: “Đưa bà Ấy ra chỗ khác được không...”
“Cục trưởng Văn đúng là vô tình vô nghĩa... Văn phu nhân khóc nhiêu đến mức nước chảy thành sông rồi...
Cục trưởng Văn cũng không thấy đau lòng chút nào sao?”
`»
Biểu cảm trên mặt Văn Quốc Đống thay đổi, cuối cùng cười: “Văn phu nhân kia thế nào anh không biết, anh chỉ biết bây giờ trong phòng bệnh có thể ngửi được Văn phu nhân nhà chúng ta đang ghen đến mức chua như thế nào thôi...”
"A "
Tô Bối kéo Lâm Quyên sang giường bên cạnh, không thèm xem người ta còn sống hay chết, chứ đừng nói nói đến chuyện đấp chăn cho bà ta.
“Em đang định ngủ cái giường kia... Bây giờ bị bà ta ngủ rồi... Đen đủi!”
Văn Quốc Đống dịch người qua, nhường ra nửa giường: “Văn Tiên sinh nhường cho Văn phu nhân nửa cái giường...”
“Không biết xấu hổ...”
Ngoài miệng Tô Bối mắng như vậy nhưng vẫn cởi quân áo ra nằm cạnh Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống ngửi thấy mùi hương của Tô Bối, dán sát vào người cô, khàn giọng nói: “Văn phu nhân...
Con trai đâu?”
“Ngủ rôi, chị Trương đang trông thằng bé ở phòng bên cạnh...”
Tô Bối đánh cái tay không thành thật của Văn Quốc Đống: “Chân anh chưa lành, đừng sở soạng lung tung.”
“Bà xã à...”
Tô Bối thờ ơ.
“Văn phu nhân...”
Tô Bối nghiêng người quay lưng vê phía Văn Quốc Đống, nhìn Lâm Quyên, trong lòng không biết vì sao lại nổi giận, không tránh được việc thể hiện nó ra ngoài mặt.
“Văn Quốc Đống...”
Văn Quốc Đống không dám nghiêng người, một tay đặt trên vai Tô Bối nghe Tô Bối gọi cả họ tẫn tên mình không khỏi ngẩn người: “Hả?”
“Em... Định...”
Tô Bối vừa mở miệng đã nuốt tời định nói £ại.
“Văn phu nhân ghen tị... Văn tiên sinh rất vui...” Văn Quốc Đống nói xong thì đặt tay mình vào tay Tô Bối:
“Nhưng Văn phu nhân phải biết một điêu... Anh tà của Tô Bối... Từ nay trở vê sau Văn Quốc Đống tà của
Tô Bối...”
Tô Bối nghe đến nổi da gà: “Buồn nôn...”
“Văn Lê không hổ fà con trai của anh... Di truyên khá tốt cái miệng dẻo của anh..”
Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối, hôn tay cô: “Văn Ngọc cũng fà con trai của anh...”
“Nếu nó khẩu phật tâm xà từa con gái nhà người ta giống như ba con anh, em fà người đâu tiên đánh chết nó...
“Tiểu Ngọc không giống nó... Có em, thằng bé không dám...”
Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối kéo xuống bên dưới dò xét:
“Văn phu nhân... Tiểu Văn tiên sinh nhớ em...”
Tô Bối tiếc Lâm Quyên ở bên cạnh, bóp tay hắn hỏi: “Anh không hỏi em đã bỏ thuốc gì cho bà ấy à? Nhỡ đâu em cho quá tiêu thì tàm sao?”
“Văn phu nhân muốn fàm gì cứ yên tâm tàm, sau tưng Văn phu nhân có chỗ dựa... Không sợ...”
Tô Bối nghe vậy quay người tại mặt đối mặt với Văn Quốc Đống: “Em muốn tàm bà cả của nhà họ Văn trên pháp tuật.”
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.