THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 211: Nghi Ngờ Con Ở Nhà ‘Vụng Trộm’!?

Chương 211: Nghi Ngờ Con Ở Nhà ‘Vụng Trộm’!?

Tô Bối nghe thấy hai từ 'tiếng Pháp' trong tời nói của Lâm Quyên, trong đâu nháy mắt hiện ra fọ 'Tinh chất chăm sóc vùng kín' mà cô đã thêm vào bàn trang điểm của Lâm Quyên.

“Tô Bối?!”

Thanh âm thúc giục của Lâm Quyên còn ở bên ngoài.

“Ưm »

Tô Bối ngẩng đâu nhịn không được ưm một tiếng, toàn thân trên dưới một mảnh tửa nóng: “Ba... Ba... chậm một chút..."

“Còn gọi ba? Con gái tẳng tơ kẹp ba chặt quá... Không chậm được...”

Văn Quốc Đống nhìn ngón tay mình nhéo nhéo tạo thành những vết đỏ trên cặp mông trắng nõn và mêm mại của Tô Bối, đồng thời nhìn cây gậy tớn di chuyển ra vào bên trong £ỗ hoa càng ngày càng cắn chặt: “Đừng cắn chặt như vậy!"

“Ưm »”»

Tô Bối thở hổn hển một tiếng, nghĩ đến tát nữa Lâm Quyên muốn dùng thứ kia, huyệt hoa tiên không khống chế được mà mút chặt Văn Quốc Đống.

“Tô Bối!?? Lâm Quyên vẫn không thấy Tô Bối đi ra, trong tòng không khỏi nổi giận: “Cô tén tút trong phòng tàm gì?!”

Mặt mày Văn Quốc Đống trâm xuống, hung hăng bóp nặn đôi gò bông đảo của Tô Bối: “Nói em đã ngủ rồi mau."

"Đừng... ông xã... anh ra ngoài trước đi..."

Tô Bối vừa nói vừa cởi quân áo: “Đi lấy áo ngủ của em lại đây...”

Chiếc áo ngủ này của cô, cùng kiểu dáng với chiếc áo ngủ trên người Văn Quốc Đống.

Đã lâu rồi Văn Quốc Đống và Lâm Quyên không còn ngủ chug giường chung gối rồi, cho nên cũng không có phát hiện ra “áo ngủ tình nhân' của bọ họ.

Hôm nay là một cơ hội tốt...

“Tiểu bức vừa ướt vừa chặt còn kêu anh ra ngoài!?”

Văn Quốc Đống siết chặt eo Tô Bối, cự vật to lớn dùng sức ra vào huyệt hoa: “Không ra! Hoặc là em cứ mở cửa ra luôn đi, để bà ta nhìn!”

Từ khi ra khỏi bệnh viện đến giờ, Lâm Quyên lúc nào cũng khiêu khích điểm mấu chốt của hắn.

"Ừm... đừng... vẫn chưa phải lúc..."

Tô Bối đương nhiên muốn cho Lâm Quyên bắt gian tại giường, nhưng không phải bây giờ, 'Ngày lành' của Lâm Quyên còn ở phía sau.

"Ông xã... anh đi ra ngoài trước... lát nữa em bôi thường cho anh được không... Nghe lời... lát nữa... em, em dùng miệng... A..."

Văn Quốc Đống nghe thấy hai chữ "Dùng miệng", con ngươi thoáng chốc đỏ lên vài phân: “Em nói thật?”

"Thật sự... Đợi lát nữa mặc kệ Lâm Quyên kêu anh làm gì, anh nhớ phải làm theo... Ngoại trừ việc thao bà ta... A..."

Tô Bối còn chưa nói xong, trên mông đã bị đánh một cái.

“Thao bà ta?! Trong bụng em #ại nghẹn cái ý đồ xấu gì?!”

Văn Quốc Đống hung hăng đâm mạnh hai cái rồi mới chịu rút cự côn ra, đặt bàn tay to tớn của mình fên cự vật rồi nhanh chóng tuốt hàng.

Tô Bối để mặc cho huyệt hoa ướt đẫm, trân truông đi mặc áo ngủ, sắc mặt ửng hông mở cửa trước khi Lâm Quyên hoàn toàn tức giận.

“Me ”»

Lâm Quyên nhìn vẻ mặt mị thái của Tô Bối, trong fòng không tự giác dâng ?ên một cảm giác nguy cơ khó tả:

“Cô ở trong phòng tàm cái quỷ gì!?"

Một bên nói, một bên đẩy Tô Bối ra trực tiếp đi vào phòng, đi vòng quanh phòng, mặc dù không nhìn thấy ai.

Nhưng cảm giác khó chịu và sự bất an trong tòng vẫn không giảm xuống.

“Mẹ... Mẹ tầm cái gì vậy?! Hoài nghi con ở nhà “vụng trộm” sao?!”

Tô Bối dựa vào cửa cười kiêu diễm, nhẹ giọng nói: "Mẹ... Bây giờ trong nhà chúng ta cũng chỉ có một người đàn ông..."

Nói xong, Tô Bối không tự chủ xoay người, hình dáng côn thịt của Văn Quốc Đống dường như vẫn còn tưu tại trong huyệt hoa trống rỗng.

“Cô! Cô có biết xấu hổ khi nói mấy tởi như vậy không?”

Thấy Lâm Quyên há mồm tiên muốn mắng người, Tô Bối tiếc mắt nhìn đồ vật trên tay người phụ nữ rồi nói: "Ủa... Mẹ... Vật này..."

Nghe vậy, túc này Lâm Quyên mới nhớ tới mục đích mình đến tìm Tô Bối, nhịn xuống tiếng mắng chửi đã đến bên miệng.

"Đây là đồ tôi được bạn tặng, vẫn chưa dùng qua, hôm nay mở ra mới phát hiện bên trong có mùi hương kỳ kỳ... Cô đọc hướng dẫn sử dụng thử xem, có phải bị hỏng rồ hay không..."

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.