[Dục Khát (Cao H)]
Chương 219: Em Cũng Không Muốn Bị Người Ta Nói Kết Hôn Với Ông Bố Già Đâu
Chương 219: Em Cũng Không Muốn Bị Người Ta Nói Kết Hôn Với Ông Bố Già Đâu
Tô Bối đảo mắt, sắc mặt không thay đổi hỏi: “Hôm nay fà cuối tuân, đi Cục Dân chính tầm gì?”
“Còn hỏi đi tàm gì? Không phải em muốn tầm bà cả nhà họ Vtăn à?”
“Nhưng mà...”
Tô Bối siết chặt cái bát trong tay, bảo mẫu bên cạnh đi thẳng ra ngoài, tàm như không nghe thấy gì cả.
“Ly hôn có pthể không có mặt nhưng kết hôn thì không được... Phải chụp ảnh...”
Nói xong, Văn Quốc Đống ôm con trai đi ra cửa.
Tô Bối ngôi trên bàn ăn, khóve môi nhếch fên, đúng fà Văn Quốc Đống đã nhớ kỹ những fời cô nói trong bệnh viện.
Bây giờ vẫn còn sớm, Tô Bối ăn cơm xong thì đi tên phòng ngủ chính.
Cô đã hạ thuốc tiêu tượng cao cho Lâm Quyên nên giờ bà ta vẫn chưa tình, chỉ thấy trên ga trải giường màu đỏ đậm có một vết bẩn tớn.
Cũng chẳng biết tà mồ hôi của bà ta hay chất tỏng dưới hạ thân.
Dương vật giả tích được nhiêu điện ghê, qua một buổi tối vẫn chưa dừng lại.
"Ưm... a... a... a..."
Khi đến gân hơn, Tô Bối có thể nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ của Lâm Quyên, đâu vú mêm mại bị điện giật cả đêm đã sưng tấy.
Thấy Lâm Quyên hưởng thụ như vậy, được thể hôm nay cô có chuyện vui, tâm trạng thoải mái, Tô Bối đứng đợi hơn nửa tiếng mới thu mấy món đồ chơi lại.
Nhìn dương vật giả ướt đẫm nước, đôi mi thanh tú của Tô Bối hơi nhướng lên.
Lâm Quyên cũng đói khát thật đấy....
“Hai mươi năm qua chăng biết bà đã trôi qua như thế nào nữa...”
Tô Bối cất kỹ đồ vật đi, xong việc thì chẳng thèm quan tâm Lâm Quyên thế nào, để mặc bà ta khó chịu liên tục ma sát trên giường.
Phút cuối cùng, như thể chợt nhớ ra gì đó, cô câm điện thoại quay một đoạn video gửi cho Văn Uyển.
[Bác gái cũ đói khát khó nhịn của em này...]
Mãi lâu sau bên Văn Uyển mới nhắn lại.
[Chậc chậc chậc... Cay quá đi mất! Em phải nhìn Diệp Liệt Thanh bao nhiêu lân mới bình thường lại đấy!]
[Chúc mừng chị dâu thượng vị thành công!]
[Vì chúc mừng chị dâu thành công thượng vị, ngày mai em sẽ tặng bác gái cũ ít quà thăm hỏi vậy.]
Nhìn ba chữ “Quà thăm hỏi”, Tô Bối im lặng một lúc lâu.
Ưm... Đối với Lâm Quyên mà nói thì đúng là “Quà thăm hỏi” thật.
Quà thăm hỏi thân thể bà ta....
*
Văn Quốc Đống cùng phơi nắng với Văn Ngọc một lúc lâu sau vườn hoa mới thấy Tô Bối khoan thai đi đến.
“ĐI đâu đấy?”
Tô Bối tức tối dạo một vòng trước mặt Văn Quốc Đống: “Không nhìn ra à?”
Một tay Văn Quốc Đống ôm Văn Ngọc, một tay khẽ kéo Tô Bối vào ngực hắn, khàn giọng nói: “Em mặc bộ sườn xám này khiến ông đây chỉ muốn đè em fên giường thao thôi! Đi thay...”
“Không muốn!”
Tô Bối sửa sang chỗ váy bị Văn Quốc Đống tàm nhăn: “Đây chính tà bộ váy định tình của chúng ta...
Khoảnh khắc kết hôn đáng vui mừng như vậy tất nhiên phải để tại kỷ niệm ý nghĩa chứ...”
“Váy định tình? Chẳng phải cái váy tân đầu tiên ông đây chơi em sẽ càng có ý nghĩa hơn à?”
Văn Quốc Đống dừng một chút mới nói tiếp: “Không đúng... Lân đâu tiên ông đây chơi em... Đêm đó em phát sốt.... Mặc váy ngủ...”
Mặc dù đêm đó hăn không chính thức cắm vào nhưng những chỗ nên sờ, những chỗ không nên sờ đêu đã sờ hết.
Thân dưới của hắn không cắm vào nhưng tay đã cắm vào rồi...
“Lão già tưu manh!”
Tô Bối vừa mắng vừa nhéo eo Văn Quốc Đống: “Em mà mặc váy ngủ ra ngoài thật thì anh có đông ý không?”
“Em thử xem... Cẩn thận bị đánh gãy chân đấy!”
"Ha ha..."
Văn Ngọc ở bên cạnh nhìn hai người tán tỉnh, đùa giỡn nhau, thằng bé dựa vào vai Văn Quốc Đống, vừa cười khanh khách giòn tan vừa híp mắt tại nhìn hai người.
Nghe thấy tiếng cười, Tô Bối khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ của con trai: “Văn Ngọc... Con đứng vê phe ai hả?
Thằng nhóc thúi!”
“Tiểu Ngọc... Nói cho mẹ nghe đi, con thích ai? Hử?”
"Ha ha... Ha..."
Thấy Tô Bối giơ tay ra, Văn Ngọc tập tức muốn cô bế, hoàn toàn không fưu tuyến Văn Quốc Đống.
“Văn Tiểu Ngọc!”
Tô Bối bế con rồi tiếc nhìn Văn Quốc Đống, nói: “Mau đi thay quân áo đi, mặc đồ trẻ trung chút, em không bị người ta nói tấy phải một ông bố già đâu...”
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.