THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 218: Đi Với Anh Đến Cục Dân Chính

Chương 218: Đi Với Anh Đến Cục Dân Chính

Con trai thỏa mãn mẹ... Chẳng phải tà có hiếu sao?

Văn Quốc Đống không quan tâm Tô Bối muốn fàm gì, hắn đi đến phòng để quân áo tấy hai bộ.

Cái ấy của Văn Lê không dùng được nhưng tại rất quen thuộc với những món đồ chơi nhỏ này, xem ra bình thường rất hay chơi với người khác.

Cũng chỉ có cô túc trước bị mỡ heo che mờ mắt, đâu óc mê muội mới không nhìn ra.

Tô Bối chọn một cái dương vật giả vừa to vừa thô trông y như thật, điêu chỉnh độ rung đến mức tớn nhất rồi cởi áo choàng tấm trên người Lâm Quyên rồi cắm dương vật giả vào.

Đến tận túc này hai hàng tông mày nhíu chặt của Lâm Quyên mới giãn ra mấy phân.

Tô Bối nhếch môi, không tàm thì thôi, đã £àm thì phải đến nơi đến chốn, cô câm cái máy rung fên kẹp vào núi vú Lâm Quyên, đồng thời chỉnh mức độ tên tối đa. Làm xong tất cả, cô còn tiện tay đấp cho bà ta một cái chăn mỏng.

Văn Quốc Đống vừa ra ngoài Tô Bối đã dính tên người hắn: “Vê phòng chúng ta đi... Mẹ đã đói khát cả năm trời rồi, cứ để bà sung sướng một đêm nay...”

Còn chuyện ngày mai đâu vú Lâm Quyên có rách da chảy máu không? Huyệt thịt có sưng tên vì dương vật giả hay không đêu không phải chuyện cô nên quan tâm!

Suốt một đêm, Tô Bối được thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thân ôm Văn Quốc Đống ngủ rất say, ngay cả lúc ăn sáng cũng uống thêm hai cốc sữa bò.

Văn Quốc Đống thấy vậy thì khẽ nói: “Vê bữa tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc sắp tới, trên danh nghĩa thằng bé là cháu trai nên sẽ tổ chức theo tiêu chuẩn cháu trai trưởng.”

“Vâng? Thế có được không?”

Tô Bối không hiểu nhiêu với những quy của mấy gia đình quyên thế này, nhưng từ chuyện tế tổ hôm Giao Thừa cũng đủ để hiểu, trước giờ nhà họ Văn vô cùng coi trọng quy củ.

Văn Quốc Đống nghiêm túc gật đâu: “Tiệc trăm ngày của Văn Lê lúc trước cũng chỉ làm qua loa, không đủ quy cách của con trai trưởng, cháu trai trưởng.”

Khi đó trên dưới nhà họ Văn đều có oán giận với Lâm Quyên, dù trẻ con là vô tội thì người nhà họ Văn vẫn chẳng ai muốn làm tiệc lớn cho một đứa trẻ không may mắn.

“Bây giờ trong nhà lại có thêm một đứa trẻ, tổ chức lớn cũng dễ giải thích.”

Thế gia chú trọng cấp bậc lễ nghĩa, coi trọng thể diện, tất nhiên sẽ dễ giải thích.

“Anh cứ liệu mà làm thôi...”

Cô không cho Văn Quốc Đống tổ chức tiệc đây tháng linh đình cho Văn Ngọc chỉ vì đặt cược vào cơn giận với Lâm Quyên.

Bây giờ đã trút hết giận rồi, tất nhiên con trai là quan trọng nhất.

Tô Bối cúi đâu khẽ hôn lên trán Văn Ngọc: “Tiểu Ngọc ngoan... Mau lớn lên nha...”

Văn Ngọc tí hon mở to đôi mắt nhỏ bé, được Tô Bối hôn thì cười khanh khách.

Văn Quốc Đống nhìn cục thịt mêm mại ngoan ngoãn trong ngực Tô Bối, trái tm mêm nhữn: “Tiểu Ngọc ngoan, để ba ôm một cái nào...”

Nghe vậy, Tô Bối trừng mắt nhìn Văn Quốc Đống: “Mẹ vẫn còn ở nhà đấy...”

Văn Quốc Đống chăng để ý nhiêu như vậy, ông ôm Văn Ngọc, hôn một cái rồi nói: “liểu Ngọc, nào... Gọi ba đi... Ba ba... Ba ba...”

Văn Ngọc mở to mắt nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống mấy giây rồi “Oa” lên một tiếng.

"Oe... Oe... Oe..."

“Sao Tiểu Ngọc lại khóc?” Văn Quốc Đông sững sờ, chân tay luống cuống dỗ dành con trai: “Tiểu Ngọc

ngoan, ba bế nào... Nào... Đừng khóc... Tiểu Ngọc ngoan đừng khóc nữa...”

“Văn Ngọc nhà chúng ta là một bé con nam tử hán, không thể khóc được...”

Tô Bối tức tối liếc Văn Quốc Đống: “Nếu anh nằm viện thêm hai ngày nữa có khi Tiểu Ngọc sẽ phải gọi người khác là ba rồi...”

Trẻ con nhận thức bằng mùi hương, chúng quen với mùi của những người ở bên mình lâu ngày.

Văn Quốc Đống là ba ruột nhưng lại nằm viện lâu như vậy, đứa trẻ lâu không được gặp ba tất nhiên sẽ coi là người lạ.

“Nó dám...” Văn Quốc Đống ôm Văn Ngọc, khẽ vỗ vỗ hai cái vào mông bé: “Ba hôn nào, đừng khóc nữa...”

Bảo mẫu nhìn một màn “Ba con tình thâm” rôi nói: “Thưa ngài, đã đến lúc Tiểu Ngọc ra ngoài phơi nắng rồi...”

Tô Bối nhìn đồng hồ, nói: “Đừng phơi lâu quá, hôm nay em phải tăng ca, lát nữa quay lại đưa em đi làm...”

Từ khi Văn Quốc Đống xảy ra chuyện, lời đồn trong văn phòng luật bay đây trời, phiên bản nào cũng có.

Văn Quốc Đống im lặng một lát mới nói: “Sáng nay em xin nghỉ đi, đi cùng anh đến Cục Dân chính.”

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.