[Dục Khát (Cao H)]
Chương 221: Bà Văn, Hôm Nay Là Tân Hôn Của Chúng Ta...
Chương 221: Bà Văn, Hôm Nay Là Tân Hôn Của Chúng Ta...
Tô Bối trừng Văn Quốc Đống, không để ý đến ông nữa.
Nên đỏ áo trắng, chồng già vợ trẻ, ảnh chụp đợi một túc đã ra, có £ẽ do đi cửa sau nên hiệu suất công việc cực kỳ cao. Hai người chụp ảnh xong không lâu, sổ hông mới mẻ đã ra lò.
Văn Quốc Đống câm giấy đăng ký kết hôn thích đến mức không muốn buông tay, đột nhiên nhỏ giọng nói bên tạp¡ Tô Bối: “Chúc mừng bà Văn...”
Tô Bối nghe thấy hắn nói thì liếc hắn một cái: “Ồ... Chúc mừng ông Văn câm được giấy chứng nhận, cuối cùng cũng không phải là ngoại tình.”
Văn Quốc Đống nghẹn họng: “Bà Văn, em nên sửa miệng rồi...”
Tô Bối trợn mất, có lệ gọi: “Chông ơi...”
“Bà Văn, hôm nay là tân hôn của chúng ta...”
Văn Quốc Đống ôm người vào trong ngực, thân dưới cố ý cọ vào người Tô Bối: “Bà Văn không muốn chúc mừng cho hai chúng ta sao?”
Tô Bối nhìn giấy đăng ký kết hôn trên tay, giờ cô đã kết hôn với Văn Quốc Đống, nhưng Văn Lê...
“Bọn họ... Có biết không?!”
Nghe vậy, ý cười trên mặt Văn Quốc Đống phai nhạt: “Chờ thêm một thời gian nữa... Văn Lê sẽ biết...”
“Vậy...”
Tô Bối vốn định kêu là “mẹ”, nhưng hiện tại cô đã là vợ hợp pháp của Văn Quốc Đống, Lâm Quyên chỉ có thể là “vợ cũ” của hấn.
“Vậy Lâm Quyên thì sao... Bà ấy có phát điên lên không?”
Văn Quốc Đống ôm hông Tô Bối siết chặt eo cô: “Chơở sang tháng sáu sang năm... Năm sau anh sẽ bận một thời gian, tạm thời không thể lo cho em được, em dẫn theo Văn Ngọc và Văn Uyển đến nhà cũ ở cùng với người nhà họ Văn một thời gian...”
Tô Bối nghe vậy thì nhíu mày: “Ở cùng người nhà họ Văn?”
Văn Quốc Đống không giải thích nhiêu: “Ăn tết xong anh sẽ thu xếp hết mọi chuyện, Lâm Quyên... Bà ấy vẫn sẽ ở nhà họ Văn...”
Tô Bối loáng thoáng nhận ra điêu gì: “Vậy Văn Lê thì sao...”
*Nó?” Mặt Văn Quốc Đống hoàn toàn lạnh xuống: “Nó còn sống là tốt rồi...”
“Có lẽ Văn Lê... Anh ấy...”
Hiển nhiên Văn Quốc Đống không muốn nhắc đến đứa con trai Văn Lê kiêm chồng cũ của Tô Bối, hắn dứt
khoát thay đổi sang chủ đê khác: “Buổi tối chúng ta đi đâu chúc mừng?”
Trước kia hai người ngại quan hệ giữa bọn họ trái với luân thường đạo lý nên Văn Quốc Đống chưa bao giờ dẫn Tô Bối xuất hiện trước công chúng.
Hiện tại hai người đã đăng ký kết hôn, dù làm gì Văn Quốc Đống cũng có cảm giác tự hào ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Tô Bối thấy Văn Quốc Đống hưng phấn như vậy đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Chúng ta đi dạo phố đi... Lân trước Cục trưởng Văn và tình nhân đã đi “dạo” ở trung tâm mua sắm...”
Văn Quốc Đống nhất thời hít thở không thông: “Vợ à... Anh sai rồi...”
“Không, anh không sai... Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng... Huống chỉ là tình nhân...”
Tô Bối chỉ chợt nhớ đến thôi, giờ thời thế đã thay đổi.
“Tình nhân” thành công trở thành “vợ cả”, sẽ có ngày cô vừa đi trên con đường đã đi, nhớ lại chuyện đã qua, sắp xếp lại hành trình tâm lý của mình.
Đây cũng chính là lý do tại sao rất nhiêu tội phạm có tâm lý thích quay lại hiện trường sau khi gây án.
“Vợà...”
Tô Bối liếc hắn một cái, Văn Quốc Đống bất đắc dĩ không làm gì được.
Lượng người trong trung tâm thương mại không nhiêu, Tô Bối đi phía trước, Văn Quốc Đống xách túi lớn túi nhỏ theo sau.
Dù có thể giao hàng tận nhà nhưng Tô Bối thích lăn lộn Văn Quốc Đống một trận để xả giận.
“Vợ ơi... Em mua nhiêu như vậy... Sao không có cái nào là cho anh...”
Tô Bối cười lạnh: “Anh á? Em mua đồ cho anh không phải bị anh ném vào nhà kho sao? Anh tự vê nhà tìm đi...”
Tô Bối nói rồi dừng lại một chút: “Không biết một năm trôi qua... Kích thước kia còn có thể mặc không...
Còn kiểu dáng, dù sao cục trưởng Văn cũng đã lớn tuổi rồi, chắc cũng không để ý đến quân áo trông có già hay không.”
Mấy con dao đâm thắng vào tim Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống nhịn một lúc lâu mới nuốt mấy lời muốn nói vào trong được: “Mấy thứ kia... Là mua cho anh thật sao?”
“Nếu anh không thích, có thể tìm chúng nó ra rồi tặng cho con trai anh là chông cũ của em cũng được...”
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.