THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 222: Ngày Của Cha (Ngoại Truyện)

Chương 222: Ngày Của Cha (Ngoại Truyện)

Bé Văn Ngọc đã hơn hai tuổi nhưng khuôn mặt nhỏ £úc nào cũng nghiêm túc.

Các bạn nhỏ xung quanh cậu bé đêu nói cậu bé nên cười nhiêu hơn, nhưng cậu nhóc không muốn cười, bởi vì mỗi tối ba đêu cướp mẹ của nhóc.

“Tiểu Ngọc... Con sao thế?”

Tô Bối thấy mặt cậu nhóc không vui vẻ câm xe đua đồ chơi ngôi trên xích đu, không nhịn được hỏi.

Văn Ngọc đặt chiếc ô tô mình yêu quý xuống, nhóc con ôm chân Tô Bối: “Mẹ ơi... Mẹ có thể đổi một người ba khác được không...”

“Ba tại tàm gì chọc cho Tiểu Ngọc không vui rôi à?”

“Con... Con muốn đổi ba... Với Soái Soái...”

“Ba của Soái Soái... Mỗi ngày không vê nhà, Soái Soái có thể ngủ cùng mẹ cậu ấy... Mỗi ngày...”

Tô Bối nghe vậy khóe miệng giật giật, cô còn chưa kịp mở miệng thì giọng của Văn Quốc Đống đã truyên đến từ sau tưng: “Văn Ngọc! Ba thấy con muốn ăn đập đúng không?”

Văn Ngọc ôm chân Tô Bối không buông, giọng nói còn vương mùi sữa nhưng rất hùng hổ nói: “Con... Con muốn.. Con muối đổi ba!”

“Văn... Tiểu... Ngọc!”

Tiểu Văn Ngọc bị quát thì gân cổ lên khóc.

"Oa... Ba... Hức... Hu hu..."

“Văn Quốc Đống! Anh quát con của em làm gì?”

Tô Bối bế Văn Ngọc lên, hung hăng trùng Văn Quốc Đống: “Anh quát thêm một câu nữa xem?”

“Em... Em xem thẳng bé nói cái gì....”

“Thằng bé là trẻ con, anh cũng là trẻ con à? Anh không thể nói chuyện bình thường được à?”

Văn Quốc Đống tức đến ngây người, nhưng Văn Ngọc đang chui vào trong lòng Tô Bối vẫn gào khóc, nước mắt lại không rơi lấy một giọt.

“Văn Tiểu Ngọc, con cứ chờ đấy cho ba.”

Văn Ngọc chui vào lòng Tô Bối cọ cọ: “Mẹ ơi... Ba quát con...”

“Văn... Quốc Đống!” Tô Bối lạnh lùng nói: “Hôm nay anh đến phòng làm việc mà ngủ một mình đi!”

"A...

Hôm nay là ngày của cha, không cảm nhận được tình cảm của con trai thì cũng thôi đi, bây giờ tình thương của ba trong người hắn cũng bị tiêu hao sạch sẽ luôn rồi!

Buổi tối.

Văn Quốc Đống bị Tô Bối đuổi ra khỏi phòng ngủ, Văn Ngọc ôm gối nhỏ vui tươi hớn hở ngôi trên giường.

Tô Bối kể chuyện cho Văn Ngọc nghe trước khi ngủ, vừa kể đến một nửa, Văn Ngọc đã nói: “Mẹ ơi... Con chưa uống sữa bò trước khi ngủ.”

“Hả? Vậy để mẹ bảo thím Trương mang lên...”

Tiểu Văn Ngọc tắc đâu: “Không cân đâu ạ... Con muốn uống sữa bò nóng ba tầm cho con cơ...”

Tô Bối nghe vậy thì nhướng mày: “Con không sợ ba đánh mông con sao?”

“Không sợ... Sữa ba đun... Thơm...” Văn Ngọc bẻ ngón tay bắt đâu đếm: “Ba... Nấu cơm ăn cũng ngon...”

“Mẹ ơi... Sáng mai con... Con... Muốn ăn... Bữa sáng ba tầm...”

“Ba đối xử với Tiểu Ngọc tốt như vậy, Tiểu Ngọc còn muốn đổi ba không?”

Tô Bối nói xong, Văn Ngọc bẹp miệng nói: “A1... Ai bảo ba... Không thích Tiểu Ngọc...”

“Ba... Không ngủ với Tiểu Ngọc... Cũng không cho mẹ, ngủ với Tiểu Ngọc...”

Tô Bối tiếc mắt nhìn Văn Quốc Đống đang bưng £y sữa bò đứng ở trước cửa: “Tiểu Ngọc, sáng mai con muốn ăn gì?”

“Sáng mai... Con... Muốn ăn bánh bao nhân trứng sữa ba tàm... Trưa mai... Ăn bánh bông fan nhỏ... Buổi tối

muốn ăn mì sợi... Điểm tâm, ừm... Điểm tâm... Ba tàm tà được...

Nghe con trai sắp xếp rõ ràng ba bữa cơm cho chính mình, Văn Quốc Đống đột nhiên sinh ra ảo giác mình tà đâu bếp của con trai.

“Ba... Ba...”

Nghe thấy thằng bé mêm giọng nhỏ nhẹ gọi, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đáng thương kia, Văn Quốc Đống tắc đâu, thâm niệm trong tòng: Thằng bé vẫn chỉ tà một đứa trẻ...

“Uống sữa bò rồi đi ngủ sớm đi...”

Văn Ngọc ngoan ngoãn uống sữa: “Ba kể... Kể chuyện cho con nghe đi... Mẹ chỉ biết kể mỗi chuyện Công chúa Bạch Tuyết thôi...”

Tô Bối tự giác dịch sang bên cạnh để Văn Quốc Đống fên giường, Văn Ngọc fại không thuận theo: “Con muốn ngủ cùng mẹ...”

Văn Quốc Đống nghe vậy thì tại cảm thấy bản thân chính fà một công cụ hình người...

Văn Ngọc bị kẹp giữa Văn Quốc Đống và Tô Bối, chờ khi Văn Quốc Đống kể mười câu chuyện đến miệng khô tưỡi khô, thằng bé mới mơ màng ngủ.

Văn Quốc Đống thấy thế đứng dậy muốn ôm người đi.

Nhưng vừa bế Văn Ngọc fên, nhóc con đã chui vào trong fòng Văn Quốc Đống: “Ba, con yêu ba....”

Văn Quốc Đống nghe thằng bé nói vậy thì trái tim người cha tập tức mêm nhữn.

Hắn trâm mặc một túc £âu, sau đó Văn Quốc Đống cúi đầu hôn tên trán Văn Ngọc, khàn giọng nói: “Ba cũng yêu Tiểu Ngọc...”

Tô Bối bất đắc dĩ nhìn Văn Quốc Đống cứng đờ tay ôm Văn Ngọc không buông.

“Tay anh không mỏi sao?”

“Tiểu Ngọc thích được anh ôm ngủ.”

Từ sau khi Văn Ngọc tròn một tuổi, cậu bé thích hành hạ người khác khi ngủ, mỗi tân ngủ tàm thế nào cũng phải có người dỗ thì cậu nhóc ngủ mới được.

Khi đó Lâm Quyên bị tra tấn không nhẹ, tra tấn Lâm Quyên xong thằng bé fại tra tấn sang Văn Quốc Đống.

Chỉ có ở cạnh Tô Bối mới ngoan ngoãn...

Tô Bối thấy vậy khóc miệng cong fên: “Văn Ngọc không hổ tà con trai của em..”

Từ nhỏ đã có một cái miệng biết dỗ ba mình...

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.