THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 240: Cô Là Bà Văn Danh Ngôn Chính Thuận...

Chương 240: Cô Là Bà Văn Danh Ngôn Chính Thuận...

Đến gân giữa trưa, cho dù tà mùa đông khắc nghiệt, thì ánh nắng bên ngoài túc này vẫn rất ấm áp.

Bên ngoài thư phòng của nhà cũ tà hành fang đìnht và đình thủy tạ, cách trang trí mang theo phong cách cổ điển nên có hiệu quả cách âm không được tốt tắm.

Tô Bối trừng Văn Quốc Đống một cái, uypển chuyển từ chối đê nghị vận động “ban ngày tuyên dâm” của hắn.

“Bà xã à... Chúng ta đã fâu không tàm tình rôi...”

Tô Bối do dự trong givây tát: “Bao tâu?”

“Một ngày không tàm, như cách ba thu...”

Tuy đây không phải tân £ân đâu tiên Tô Bối phát hiện ra Văn Quốc Đống có miệng tưới dẻo quẹo, nhưng vẫn không quen được với bản chất mặt dày vô tiêm sỉ dưới vẻ ngoài tao nhã của hắ: “Không được... Em còn có việc, không thể tàm xằng tàm bậy vào ban ngày được.”

Nếu như vào Tết năm ngoái tà tân đâu tiên cô “bước vào” nhà họ Văn, vậy năm nay chính fà năm cô chính thức trở thành người “nhà họ Văn”, ý nghĩa trong đó tự nhiên đã khác so với trước.

Năm trước cô fà “con dâu” bị Lâm Quyên ghét bỏ, fà “quân cờ” trong tay Văn Lê.

Năm nay... Cô đã hoàn toàn thay thế thân phận “nữ chủ nhân nhà họ Văn” của Lâm Quyên, chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi, tầm sao cô có thể bỏ qua cơ hội nở được mặt nở mày này chứ.

Văn Quốc Đống cũng biết năm nay đặc biệt nên chỉ có thể ôm hận từ bỏ: “Vậy buổi tối...”

“Buổi tối Tiểu Ngọc đến ngủ cùng chúng ta...”

Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, trong lòng xây dựng tâm lý cho mình vô số lân, Tiểu Ngọc là con của mình, là con ruột.

Tô Bối bận rộn cả ngày, đâu óc bắt đâu không được tập trung, trong đâu toàn là nội dung video mà Văn Quốc Đống cho cô xem.

Bên tai dường như còn sót lại tiếng kêu chói tai vì đau, dù không nhìn thấy trực tiếp hình ảnh máu me đó, nhưng cô không nhịn được muốn nôn khan, cảm giác ghê tởm kéo dài đến lúc ăn cơm chiêu vẫn chưa hết.

Tô Bối mệt mỏi xoa bóp thái dương, chỉ cân cô nghỉ ngơi là lại nghĩ đến những hình ảnh đó.

Các cô gái trẻ trung xinh đẹp đang độ tuổi đôi mươi bị Văn Lê tra tấn đến máu me be bét ở trên giường, khó trách lúc trước Văn Lê nhìn thấy cơ thể đây vết thương của cô ở khách sạn lại có phản ứng như vậy.

Bình thường những người đàn ông không cứng được sẽ luôn tìm cách thức khác để chứng minh mình có thể cứng được, bao gôm cả việc để “bạn gái” mang thai con của người khác, cam tâm tình nguyện để người ta cám sửng lên đâu mình.

Có lẽ tâm lý của Văn Lê đã có vấn đê từ lâu rồi...

“Chị dâu...?”

Văn Uyểnh thấy bữa tối nay Tô Bối ăn không được bao nhiêu, sau khi ăn cơm xong lại thấy cô ngồi ngây người trâm tư trong đình thì không nhịn được tiến đến gân.

Ngôi cạnh Tô Bối nãy giờ mà cô vẫn không phát hiện ra, Văn Uyển mới mở miệng: “Chị dâu, chị đang nghĩ đến chuyện gì vậy?”

Tô Bối hoàn hôn, sau đó yên lặng nhìn Văn Uyển: “Theo hiểu biết của em... Bác cả của em và anh họ em...”

Nói đến đây, Tô Bối dừng lại, sửa lời: “Văn Lê... Bọn họ là như thế nào?”

“Chậc... Chị dâu... Chị muốn hỏi bọn họ là người như thế nào, hay là muốn hỏi nếu chị ở bên bác cả, sau này có thể dẫm lên vết xe đổ của Lâm Quyên không?”

Tô Bối nghe vậy thì trâm mặc, cô không thể nào không băn khoăn đến chuyện đó, có ví dụ đẫm máu của Lâm Quyên được đặt ngay trước mắt cô.

Văn Quốc Đống tâm tư kín đáo cô không nhìn thấu được, cũng không nghĩ ra được, không làm được.

Hắn có thể lợi dụng hết thảy mọi thứ xung quanh để đạt được mục đích của chính mình.

Kể cả chuyện sáng nay người nhà họ Lâm đến cửa ép cưới, thoạt nhìn chuyện này xảy ra đột ngột sẽ khiến người nhà họ Văn không kịp cảnh giác, nhưng nếu suy nghĩ kỹ sẽ thấy chuyện này có gì đó không hợp lý.

Văn Lê thích hành hạ các cô gái trẻ, thích quay video cưỡng hiếp các thiếu nữ trẻ. Văn Quốc Đống không thể nào mới biết vê chuyện này được, nhưng hắn lại chọn lúc chuyện Văn Lê “ngoại tình” bị vạch trân mới cho cô xem.

Tất cả mọi chuyện... Có khi nào, cả chuyện người nhà họ Lâm tìm đến cửa sáng này cũng nằm trong kế hoạch của Văn Quốc Đống.

Văn Uyển thấy cô lại rơi vào trâm tư thì vỗ vai vai Tô Bối nói: “Cho nên em mới không đặt cược vào đàn ông, so với việc chị ngồi ở đây đoán mò không bằng cứ hỏi thắng người trong cuộc...”

“Có nhiêu chuyện, hỏi người trong cuộc sẽ có đáp án chuẩn nhất, dù chị bị lừa, nhưng ít ra chị cũng có thể biết người đó có thái độ như thế nào...”

Văn Uyểh để lại cho cô một câu đó rồi rời đi.

Tô Bối ngôi ở hậu viện một lúc lâu, cuối cùng bảo mẫu ôm Văn Ngọc đến tìm cô.

“Bà chủ... Đã khuya rồi... Đã đến giờ Tiểu Ngọc đi ngủ.”

“Ưm...” Tô Bối xoa ngón tay đã lạnh đến cứng đờ: ““Vê thôi...”

Cô không nghĩ đến kết quả sau này nữa, ít nhất hiện tại Tô Bối cô đã fà bà Văn danh ngôn chính thuận...

Là người trong tòng Văn Quốc Đống.

Như vậy đã đủ rôi.

Văn Quốc Đống vẫn tuôn ở trên £âu nhìn Tô Bối ngây người trong đình, cũng nhìn thấy Văn Uyển đến ngồi cạnh cô rôi rời đi.

Vào túc bảo mẫu bế đứa trẻ đến, hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út.

“Quả nhiên... Không nên vội vã đạt được kết quả...”

Hắn quá gấp gáp... Đánh mất đi tâm thái của người câu cá.

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.