THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 239: Nhà Họ Văn Không Có Quy Định Nào Nói Vợ Chồng Mới Cưới Không Thể Tuyên Dâm Giữa Ban Ngày

Chương 239: Nhà Họ Văn Không Có Quy Định Nào Nói Vợ Chồng Mới Cưới Không Thể Tuyên Dâm Giữa Ban Ngày.

Văn Quốc Đống đi rồi, mấy người trong gia đình cũng không dám ở tại thêm nữa, họ ỉu xìu rồi tập tức rời khỏi.

Thấy cảnh này, Văn Uyển ít nhiêu gì cũng có chút tiếc nuối: "Tiếc tà thời điểm bác cả bị Lâm Quyên tìm đến cửa, con vẫn chưa ra đời..."

Nếu không thì sao mà Lâm Quyên có thể dễ dàng bước vào cửa nhà họ Văn như vậy kia chứ.

Thím hai nhà họ Văn cũng tắc đâu như cô ấy: "Việc người nhà họ Lâm tự tuôn nội tình ra ngoài vốn đã sai rồi, bảo sao tại sa sút đến mức độ như ngày hôm nay, cưới phải phụ nữ nhà họ Lâm cũng fà chuyện xui xẻo

TÔI...

"Cũng không hăn tà vậy, thím xem bác cả của con kìa, không nhờ vậy thì bác cả đã không tìm ra được mùa xuân thứ hai của bác ấy rồi."

Nét mặt của Diệp Liệt Thanh không vui cho tấm, hắn ta thoáng tiếc sang cô ấy một cái: "Nhớ kiêm chế cái miệng của con trước mặt bác cả đấy!"

"A ÚI

Trong phòng tầm việc.

Văn Quốc Đống mở những giấy tờ tài tiệu mà hắn nhận được ra trước mặt Tô Bối: "Em xem chút đi..."

Khấp căn phòng chỉ còn tại sự yên tĩnh.

Tô Bối ngồi trước máy tính, không hiểu sao cô lại cảm thấy cả người lạnh buốt, hoàn toàn không thể tin được trong cái video ấy, lại chính là người đàn ông mà cô đã kết hôn, chung chăn chung gối suốt hai năm qua.

"Em..."

Văn Quốc Đống khẽ kéo cơ thể đang run rẩy của Tô Bối sang: "Bây giờ em vẫn cho rằng anh là một người thờ ơ lạnh lùng sao?"

Tô Bối lắc đâu: "Vậy người tới nhà hôm nay..."

"Vào đêm sinh nhật của em, Văn Lê đã biết quan hệ của chúng ta rồi..."

Văn Quốc Đống tựa đầu mình lên trên vai Tô Bối, hắn đã tiết lộ cho cô biết chân tướng sự thật mà cô vẫn luôn không chịu đối mặt.

"Về sau nó tìm đến anh để đi đâu tư, tất cả những gì nó dùng đêu được đứng dưới tên của em... Nó không chỉ thăm dò quan hệ giữa hai chúng ta một lân thôi đâu... Chỉ là do em không nhận ra mà thôi... Mãi cho đến khi em mang thai, việc này mới khiến cho nó có cảm giác nguy cơ..."

Dưới lời nhắc nhở của Văn Quốc Đống, lúc này Tô Bối mới nhớ lại sự bất thường của Văn Lê ngày trước.

Hóa ra... Từ đâu đến cuối... Văn Lê chăng qua chỉ xem cô như một con cờ...

"Thì ra... Là vậy..."

Vậy nên, cuộc hôn nhân của bọn cô... Không hê dựa trên bất kỳ cơ sở tình cảm nào, chỉ có sự tính toán của Văn Lê mà thôi.

Chỉ vì cô là "Người nhà quê" gia đình không quyên không thế, nên chỉ có thể mặc cho việc bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Dường như Văn Quốc Đống biết đâu cô đang suy nghĩ gì, thế là hắn thấp giọng nói: "Người nhà họ Lâm đã quen với việc há miệng chờ sung, nên cũng có một hai cái đâu không phát triển được..."

Với chút suy tính nhỏ nhoi như này rõ là hắn có thể xử lý nhanh gọn lẹ, thế nhưng hắn lại không làm vậy.

Hắn để mặc cho những kẻ tôm tép nhãi nhép kia nhảy nhót phía dưới, đêu là vì giờ phút này đây...

Để Tô Bối hoàn toàn hết hy vọng với Văn Lê.

Cho dù biết Tô Bối không có tình cảm với Văn Lê, nhưng cô vẫn có áy náy với anh.

Nhưng hắn không muốn để cái tên "Văn Lê" này chấn giữa hắn và Tô Bối quá lâu... Cho dù Văn Lê có là con ruột của hắn đi chăng nữa.

"Lân này toàn bộ người nhà họ Lâm đã tự dâng đến tận cửa, vừa hay có thể xử lý luôn một thể, đỡ để Văn Lê tiếp tục có ảo tưởng bản thân nó vẫn còn đường để trỗi dậy lân nữa."

Tô Bối ngã vào lông ngực của Văn Quốc Đống một hôi lâu, cô thấp giọng nói: "Tiểu Ngọc đâu rôi... Em nhớ Tiểu Ngọc..."

Nghe vậy, con ngươi dưới gọng kính bạc trên mắt của Văn Quốc Đống lấp lóe lên: "Thời điểm như này em chỉ nghĩ đến con trai, không nhớ chông em sao?"

"Người nhà họ Văn mấy người các anh, không có ai là tốt cả..." Nói rồi, Tô Bối dừng lại đôi chút: "Văn Ngọc là do em sinh ra, nên chỉ tính là một nửa người nhà họ Văn..."

"Ồ... Không có anh, thì em có thể tự mình sinh sao?"

Văn Quốc Đống ôm tấy Tô Bối, cánh tay đặt trên eo cô không kìm được mà £fướt fên trên một chút: "Ngày mai tà giao thừa rồi... Em phải mau chóng tàm quen với quy trình cúng tổ tiên đi, tân trước gấp quá... Lân này phải tàm cho thật tốt. Dù sao cũng tà năm đâu tiên cô dâu vào cửa..."

"Biết rôi." Tô Bối nhéo nhéo cái tay của Văn Quốc Đống, thấp giọng trách mắng hắn: "Đang giữa ban ngày, bên ngoài còn có người nữa. Anh không giữ ý giữ tứ gì cả."

"Nhà họ Văn không có quy định nào nói vợ chông mới cưới không được tuyên dâm giữa thanh thiên bạch nhật cả..."

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.