[Dục Khát (Cao H)]
Chương 242: Vị Này Không Phải Là Chị Dâu Nhỏ Của Chúng Ta Sao?
Chương 242: Vị Này Không Phải Là Chị Dâu Nhỏ Của Chúng Ta Sao?
Đêm giao thừa, Tô Bối tân đâu tiên xuất hiện với tư cách tà nữ chủ nhân, khác với Lâm Quyên ở một chỗ, vị trí “nữ chủ nhân” này của cô không phải fà trên danh nghĩa.
Tô Bối bận rộn đến bữa cơm tất niên, cơm tất niên vẫn chia ra hai mâm nam và nữ.
Lân này không chỉ có người nhà họ Văn, ngoại trừ anh em Văn Quốc Đống vội vàng trở vê còn có vài anh em họ.
Vì vậy năm nay có nhiêu người hơn năm trước, quan hệ giữa các chị em dâu, chị em dâu họ cũng thân hơn chút.
Tô Bối ngôi cùng đám chị em dâu, cô trẻ tuổi nhất nhưng tại ngôi ở vị trí đương gia của nữ chủ nhân.
“Đây chính tà chị dâu nhỏ của chúng ta phải không?”
Giữa mấy chị em dâu với nhau rất hiếm khi có cùng quan điểm với nhau, trừ khi ảnh hưởng đến fợi ích chung.
Không fâu sau khi bất đâu bữa cơm tất niên, trong số một đám người khách sáo giả tạo, có người dẫn đâu nói chuyện với Tô Bối.
Câu “chị dâu nhỏ” này mang hai nghĩa, tà khen hay ngâm chê bai fà do từng người hiểu.
Liễu Nhứ tiếc Văn Uyển nóng £òng muốn thử ở bên cạnh: “Hôm nay không phải tà túc để con làm loạn...”
Văn Uyển nghẹn họng, muốn nói ra lại không thể nói: “Tại sao...”
“Giọng khách át giọng chủ.”
Ngay từ tiệc trăm ngày, không phải là không có người nghỉ ngờ tư thái nữ chủ nhân của Tô Bối.
Hiện giờ cô lại ngôi ở vị trí nữ chủ nhân, còn ai không rõ chuyện gì xảy ra nữa.
Từ xưa đến nay có một câu thành ngữ, nơi có nhiêu phụ nữ... Tóm lại sẽ có mấy người không biết điêu lại thích là trung tâm, nếu không tìm được chuyện vui, giữa mọi người sẽ không có chuyện để nói
Không, bây giờ “Chuyện vui” đã tìm đến tận nữ chủ nhân mới nhậm chức.
Trong nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đêu dôn lên người Tô Bối, cô đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Tô Bối ung dung lấy khăn lau miệng, chiếc nhẫn cưới trên tay lộ ra ngay trước mất mọi người, sau đó cô mới nhìn vê phía người phụ nữ “vô cùng tò mò” kia, nhẹ nhàng nói: “Em dâu trông vẫn chưa già... Tôi e là không gánh nổi tiếng chị dâu nhỏ của em dâu...”
Người phụ nữ làm chim đâu đàn nghe Tô Bối đáp lễ bằng tiếng “Em dâu” thì mí mắt giật giật: “Ha ha... Tôi á mà... Không thể không nhận là già, dù sao thiên hạ này cũng là của người trẻ tuổi...”
“Em dâu vẫn còn trẻ... Đừng bi quan như vậy, người xưa thường nói gừng càng già càng cay, người trẻ tuổi chưa ăn cơm được bao lâu...”
Đến buổi chiêu, Tô Bối đã thăm dò được lai lịch của nữ quyến nhà họ Văn.
Người phụ nữ nhìn qua có vẻ lớn hơn Tô Bối mấy tuổi kia, chính là vợ thứ ba của em họ Văn Quốc Đống.
Khi còn làm một trong những tình nhân bên ngoài, thủ đoạn của người này rất khéo léo, vượt qua muôn vàn khó khăn, xử lý hai người vợ trước rồi mới lên làm vợ cả.
Tuy hiện giờ đã vào nhà họ Văn nhưng vẫn biết thân phận của mình xấu hổ không được các vợ cả nhà danh giá thích, đành phải tìm cách chuyển ánh mắt của mọi người lên người Tô Bối.
Ai biết được cô không chỉ không nặng không nhẹ ném trở vê, còn vạch trân bí mật của cô ta trước mặt mọi người, đồng thời vừa đè đâu cô ta dẫm vừa khen ngợi “vợ cả” của chông cô ta.
Người phụ nữ này cũng chẳng phải tà kẻ tương thiện gì, nếu không cũng sẽ không vượt qua được hai người vợ cũ mà thượng vị.
Nhưng sau khi suy nghĩ một túc cô ta trả tởời với giọng không mấy thiện cảm: “Gừng già không phải đêu sinh ra từ gừng non sao... Ai biết được sau này người trẻ tuổi có trở thành gừng già không...”
Cô ta vừa nói được một nửa, nụ cười nhạt trên mặt mấy bà vợ ở đây chợt tắt, ý cười trên mặt cũng không đạt đến đáy mát.
Tô Bối thấy vậy nhếch môi không nói tiếp.
Mấy bà vợ tớn tuổi thay Tô Bối tiếp tục cuộc trò chuyện.
Bây giờ ai cũng biết người vợ “hiện tại” của Văn Quốc Đống tà người không dễ bắt nạt, nên phía dưới không ai dám cười nhạo cô nữa.
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.