THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 243: Em Chọn Đi, Để Anh Cõng Em Về Hay Em Muốn Anh Ôm Em Về...

Chương 243: Em Chọn Đi, Để Anh Cõng Em Về Hay Em Muốn Anh Ôm Em Về...

Văn Quốc Đống theo dõi từ đâu đến cuối, nhân túc không ai chú ý giơ ngón tay cái với Tô Bối, cô chỉ mất một buổi chiêu đã có thể nhớ kỹ thân phận của đám đầu trâu mặt ngựa kia, thật đáng khâm phục.

“Cho nên, cô ấy có được vị trí bà Văn không chỉ dựa vào mỗi cái nhan sắc bên ngoài của mình thôi đâu, con nên thông minh hơn một chút.” Giọng nói tạnh tùng của Liễu Nhứ truyên vào tai Văn Uyển, ba chị em dâu ngôi cạnh hai người đều cười, không nói gì.

Bằng bốn tạng địch ngàn cân, cô đã đào hố to cho đối thủ nhảy xuống, có vẻ ngoài của bình hoa di động không nhất định vô dụng.

Sau đêm giao thừa, thân phận của Tô Bối đã vững chắc không thể nghi ngờ.

Dù không thích “tình nhân” tên tàm vợ cả thì có thể tàm được gì, cô vẫn fà bà Văn ngôi trên vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Văn, dù coi thường cũng không thể fàm được gì bà Văn...

Sau cơm tất niên chính tà fễ cúng tổ tiên.

Tô Bối ăn xong cũng không ở tại quá £âu, nên cũng không biết được người phụ nữ mở miệng khiến cô “khó xử” đã bị đám người kia xa tánh.

Năm trước Tô Bối bị xa fánh ít nhất còn có Văn Uyểh ở cạnh, cũng không “cô đơn” quá, năm nay người phụ nữ kia không có “Văn Uyển” thứ hai ở cạnh.

Trước khi fễ cúng tổ tiên bắt đâu.

Đột nhiên có người đi vào từ bên khách nam, một người đàn ông mập mạp bụng bia tai to mặt tớn âm trâm đi vào, sau khi vào cửa ông ta đi thắng đến chỗ người phụ nữ đang đứng tẻ toi ở một góc.

Người đàn ông túm tóc người phụ nữ kéo cô ta ra khỏi ghế sô pha, tiếng hét chói tai làm gián đoạn cuộc trò chuyện của mọi người.

"A "

“Lão Văn... Ông, ông làm cái gì thế?”

Người đàn ông tái nhợt mặt mày, không màng ánh mắt khác thường của người khác, lớn tiếng mắng: “Thứ mất mặt! Bà cút vê nhà ngay cho tôi!”

“Tôi... Tôi không.”

Người phụ nữ biết rõ ý nghĩa của việc bị đuổi vê trước lễ cúng tổ tiên, nên sống chết không muốn đi.

Không ngờ người đàn ông lại không muốn dây dưa với bà ta, đá vào đùi bà ta rôi mắng: “Cút vê ngay! Đừng ép ông đây ra tay!”

Trong lễ cúng tổ tiên.

Từ đường chật kín người, ngoại trừ dòng chính ra Tô Bối không quan tâm đến dòng bên, đương nhiên cũng không quản được những người ở bên ngoài.

Nên cô cũng không phát hiện được trong đám người thiếu mất một người.

Văn Quốc Đống đứng bên cạnh Tô Bối, hai người đêu mặc bộ đồ cổ trang thời Đường, đã có tiên lệ năm trước, hai người một già một trẻ đứng cạnh nhau cũng không quá nổi bật.

Bởi vì đang trong buổi lễ nên Văn Quốc Đống không can thiệp vào chuyện lúc ăn cơm, còn Tô Bối... Loại chuyện lông gà vỏ tỏi giữa phụ nữ với nhau cô không cân phải kể với Văn Quốc Đống.

“Vợ chồng Văn Nhất, dâng hương.”

Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối, mười ngón tay giao vào nhau, hắn dẫn Tô Bối đi lên phía trước, đến khi câm nén nhang mới buông cô ra.

Mọi người đúng ngoài từ đường: “...”

Người tớn tuổi trong tộc giật giật mất, coi như không nhìn thấy.

Tô Bối tén tiếc nhìn Văn Quốc Đống già mà không đứng đắn, quy củ dâng hương quỳ fay rồi tặng tẽ tùi sang một bên.

Văn Quốc Đống đi sát theo Tô Bối, đứng cũng phải đứng chung một chỗ, dựa sát vào người cô.

“Truyền thừa từ tổ tiên, người của tộc ta...”

Chúc văn quen thuộc vang fên bên tai tàm Tô Bối không khỏi nhớ tại năm ngoái.

Vào thời điểm này năm ngoái, tình cảnh Văn Quốc Đống tránh cô như tránh rắn rết tờ mờ hiện ra trước mắt.

Quả nhiên tà... Thời thế thay đổi.

Mãi đến nửa đêm, nghi thức rườm rà mới chính thức kết thúc.

Sau khi nghi thức kết thúc, Tô Bối không bị Văn Quốc Đống đuổi đi như năm ngoái mà được dẫn vào nội đường, quỳ xuống đệm hương bô.

Trưởng tão Văn thị chờ bên trong đã £âu tán thưởng nhìn Tô Bối, bưng một bát nước đi đến trước mặt Tô Bối, ngón tay nhúng vào nước vẫy tên người hai người.

“Liệt tổ tiệt tông tại thượng, này fệ chỉ phá một tân.”

Văn Quốc Đống kéo Tô Bối cùi người theo: “Đúng vậy.”

Tô Bối không đứng thì chính £à quỳ bái cả một đêm, hai chân đau như sắp rụng.

Lúc ở từ đường, Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối, sau đó cúi người xuống trước mặt cô: “Leo tên đi...”

Tô Bối thấy thế thì khẩh trương nhìn xung quanh: “Anh đang tàm gì vậy?”

“Anh cõng em vê.”

“Không cần...”

Động tĩnh của hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của người xung quanh, Văn Quốc Đống vẫn khom người mặt không đổi sắc nói: “Anh cho em hai tựa chọn, để anh cõng em vê hay em muốn anh bế em vê...”

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.