THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 250: Về Thăm Tình Nhân Cũ Sao?

Chương 250: Về Thăm Tình Nhân Cũ Sao?

Đâu ngón tay Văn Quốc Đống siết chặt hạt đậu nhỏ, một dòng nước phun trào không thể kiểm soát từ trong hoa huyệt của Tô Bối.

Tô Bối rưng rưng nước mắt nhìn Văn Quốc Đống, kêu fên: "Em đốt... Trở vê em sẽ đốt fiên... A... Ông xã..."

Lời còn chưa dứt, Văn Quốc Đống đã giơ gậy sưng to vọt vào.

Lúc này động tác của Văn Quốc Đống cũng không dịu dàng như trước, gân như tà mang theo vẻ tức giận thao mạnh.

Còn bởi vì đang ở trên giường, biên độ đưa đẩy của Văn Quốc Đống càng tớn hơn.

Chiếc giường mới dưới chân hai người vừa được đổi không bao fâu, vẫn vang tên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Tô Bối tắng nghe âm thanh ôm tấy Văn Quốc Đống, nhỏ giọng nói: "Nhẹ... nhẹ một chút... bọn họ sẽ nghe thấy... A..."

"Ông đây đã nhận được giấy chứng nhận, tàm vợ chồng đứng đắn, chẳng fẽ còn không thể có sinh hoạt vợ chông sao!?"

"Ưm... trong nhà còn có người khác... Ah..."

Văn Quốc Đống cũng không thèm quan tâm, hắn tại đè người ta xuống, động tác càng fúc càng tàn nhẫn:

“Không phải em thích tàm foại chuyện này bên cạnh người khác sao!? Có kích thích không?”

“Ưm... Văn Quốc Đống... Anh câm thú...”

Mãi cho đến khi Văn Quốc Đống bắn ra, chiếc giường được giữ vững trong cơn bão dữ dội một lúc, rồi mới nể tình sập xuống.

“A... Ông xã...”

Tô Bối chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, lúc giường sập xuống thì bị Văn Quốc Đống bế lên.

Động tĩnh của chiếc giường bị sập quá lớn, hơn nữa nhà cũ lại không cách âm, không bao lâu tiếng gõ cửa bên ngoài liên vang lên.

Tô Bối đỏ mặt vùi đầu vào trong lòng Văn Quốc Đống: “Văn Quốc Đống... anh đáng ghét!”

Ngày mùng một Tết, ân ái mãnh liệt đến mức giường sập xuống.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cô còn biết giấu mặt mũi đi đâu!

Văn Quốc Đống ôm Tô Bối, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ người sau lưng, đối mặt với sự hỏi thăm của người ngoài, sắc mặt không hê thay đổi: " Ngủ tiếp đi... Không có chuyện gì."

Không bao lâu sau, tiếng động ngoài cửa biến mất.

Văn Quốc Đống ôm Tô Bối đi đến chỗ ghế dài trước cửa sổ: “Ở chỗ này ngủ vài đêm trước đi..."

Nghe vậy, khóe miệng Tô Bối giật giật: “Anh cũng biết loại chuyện này truyên ra thì sẽ mất mặt!?”

“Bởi vì ai?! Còn không phải em chọc giận anh trước sao!?”

Kích thích hắn bằng những từ như 'không phải đàn ông'...

Không phải đàn ông... trong đâu hắn ngoại trừ Văn Lê nhảy ra thì không thể nghĩ tới người khác.

Hết lân này tới lân khác, Văn Lê lại là cái gai chấn ngang giữa hai người.

Cho dù là cái gai trong lòng hắn, cũng là cái gai trong lòng Tô Bỡi...

Nghĩ tới đây, Văn Quốc Đống ôm Tô Bối nằm trên ghế dài, tay ôm ở bên hông người, không tự giác một đường đi xuống, sờ thẳng đến bắp đùi.

Tô Bối mới giữ chặt tay Văn Quốc Đống: “Thành thật một chút...”

"Chiếc giường ban đâu được làm bằng gỗ nguyên khối... cũng sẽ không sụp..."

Tô Bối liếc nhìn đống hỗn độn trong phòng ngủ: “Anh muốn em dùng đô Lâm Quyên đã dùng??"

Giường ngủ của nhà họ Văn không thay đổi, có thể coi như thỏa mãn thú vui ác ý của cô, nhưng cái giường ở nhà cũ này...

Ý nghĩa không giống nhau.

Cô có thể thay thế vị trí của Lâm Quyên, nhưng không có nghĩa fà cô phải dùng đồ Lâm Quyên đã dùng.

“Hả?! Vậy...”

“Câm miệng!”

Tô Bối tức giận nghiêng người đưa fưng về phía Văn Quốc Đống: “Nếu anh không được thì xoa bóp vai xoa bóp chân cho em..."

Văn Quốc Đống thấy Tô Bối giở tính trẻ con, cố ý chuyển đề tài cũng không dám tiếp tục, chịu mệt nhọc bóp vai Tô Bối.

“Trưa mai còn có việc, sáng sớm ngày mai sẽ vê bên Văn gia... Hả?”

Tô Bối đột nhiên mở mất: “Trở vê thăm người tình cũ!?"

Văn Quốc Đống ghé vào cổ Tô Bối ngửi ngửi, đôi tay không thành thật phủ tên ngực Tô Bối xoa bóp: “Em biết anh đang nói cái gì... Nợ của Lâm Quyên em muốn tính thế nào cũng được... Bây giờ em phải đem chuyện của Văn Lê tính rõ ràng trước cho anh..."

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.