THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 252: Tối Qua Làm Nhiều Rồi, Chân Mỏi Quá...

Chương 252: Tối Qua Làm Nhiều Rồi, Chân Mỏi Quá...

Đôi mắt đờ đẫn của Lâm Quyên khẽ dao động sau khi Tô Bối mở miệng, mãi cho đến khi nhìn thấy Văn Quốc Đống, bà ta mới hoàn toàn tỉnh táo tại: “Quốc Đống... Ông đã trở £ại!?”

Tô Bối nhíu mày, mặc kệ sự điên cuông của Lâm Quyên, tập tức tên £âu.

Ở nhà họ Văn cô vốn không có bao nhiêu vật dụng cá nhân, những thứ có tiên quan đến Văn Lê...

Từ sau khi Văn Quốc Đống chuyển vào phòng ngủ phụ, đô đạc của Văn Lê đã sớm không cánh mà bay, thứ cô giữ tại... Chỉ tà những món đồ vô giá trị mà Văn Lê tặng trong túc yêu đương cuồng nhiệt thời đại học.

Thậm chí ảnh chụp chung với Văn Lê cũng chẳng có mấy tấm.

Tô Bối nhét tất cả mọi thứ vào một hộp các tông, ở trong mất của cô những thứ này không đại diện cho những hôi ức tốt đẹp vê tình yêu.

Trước đây không nghĩ gì, bây giờ nhớ fại... Dùng những thứ rẻ tiên này đuổi cô ổi, trong tòng Văn Lê rốt cuộc cô rẻ rúng đến mức nào.

Lúc trước khi cô và Văn Quốc Đống còn chưa bắt đâu, vì sự sỉ nhục Lâm Quyên, tấm thẻ mà Văn Quốc Đống tùy tiện nhét vào tay cô còn có giá trị hơn những gì Văn Lê đã tàm trong mấy năm qua.

Lúc Tô Bối ôm vafi xuống fâu, Lâm Quyên còn đang fôi kéo Văn Quốc Đống khóc tóc kể £ể, khóc buồn bã vào đêm giao thừa, khóc nhà hôm nay không còn tà nhà, con trai không phải con trai, chông không phải chông.

Đừng nói Văn Quốc Đống, ngay cả Tô Bối cũng gân như đã thuộc fòng những tởời mà Lâm Quyên đã nói đi nói lai trong suốt một năm qua.

Quả nhiên... Tình yêu khiến người ta mù quáng, cũng khiến người ta mù quáng đến mức này.

"Quốc Đống... Một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái... Chúng ta kết hôn nhiêu năm như vậy..."

Tô Bối nhắm mắt làm ngơ nhìn hai người dây dưa trong phòng khách, đi thẳng ra ngoài sân.

Ai ngờ chân trước mới vừa ra cửa, chân sau chợt nghe được câu 'Một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái' của Lâm Quyên, khuôn mặt vốn không đẹp đế cho lắm, lập tức tối sâm lại.

Tô Bối quăng cái rương trên tay rơi xuống trên mặt đất búp bê gốm và búp bê vải bên trong lăn đây đất.

Ẩm thanh “râm râm” nặng nê vang lên, Lâm Quyên cả kinh run rẩy.

“Cô... Gần sang năm mới quăng đồ lung tung, muốn tìm xui xẻo cho ai!?”

Tô Bối liếc nhìn cái đâu và khuôn mặt mấy ngày không tắm rửa chải chuốt của Lâm Quyên, vẻ chán ghét trong mắt đêu sắp ngưng thành thực chất: “Mùng một tết ở nhà khóc sướt mướt, người không biết còn tưởng rằng bà đang khóc tang cho người nhà họ Lâm..."

Hiện tại Tô Bối cũng không biết vì sao lúc mắng người, thế mà lại theo bản năng tránh đi người nhà họ Văn...

Người hà họ Lâm buôn lậu thuốc phiện, sau khi bị bắt có chết hay không chỉ là vấn đê thời gian.

Lâm Quyên nghe hai chữ "khóc tang", trong lòng tức giận không chỗ phát tiết: “Mày! Con đĩ này, gân sang

năm mới mà mày dám nguyên rủa tao!”

Văn Quốc Đống ở một bên xa xa nhìn mấy con búp bê rơi lả tả dưới chân Tô Bối, lông mày không tự chủ nhíu lại: “Chỉ có chút đồ này!?”

Tô Bối cười lạnh một tiếng: “Con trai tốt của anh, cũng không hào phóng như anh...”

Văn Quốc Đống không phản bác, thuận tay đưa bật lửa cho Tô Bối.

Tô Bối không đưa tay nhận, mà thản nhiên nói: "Anh không đốt giúp em?”

"Anh muối tự tay em đốt."

Tự tay mình cắt đứt niệm tưởng, tốt hơn người khác động thủ.

“Các người...”

Lâm Quyên thấy hai người ở trước mặt bà không kiêng nể gì đánh đố, nổi giận đùng đùng vọt vào sân.

Lời còn chưa dứt, đâu kia Tô Bối câm đồ đốt tửa, nhìn búp bê ngẩn người, trong túc Tô Bối chân chờ, một đôi tay to vươn ra trước mặt, cướp đi búp bê vải trong tay cô.

Tô Bối giật mình, môi mấp máy, cuối cùng cũng không mở miệng ngăn cản động tác của Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống nhanh chóng đốt tửa, ánh tửa nổi tên, ngọn tửa nhanh chóng nuốt chửng mọi thứ trong thùng carton.

Lúc Lâm Quyên xông tới, chỉ nhìn thấy một đống tửa, cùng với vẻ mặt buồn bã mất mát của Tô Bối.

Cuối cùng Tô Bối nhắm mắt tại, tạnh nhạt nói: "Trở về đi...”

Văn Quốc Đống fạnh tùng nhìn ngọn tửa trên mặt đất, tiếc mất nhìn Tô Bối, tự xoay người.

Ngay túc Văn Quốc Đống rời đi, Tô Bối đột nhiên đưa tay kéo tay người đàn ông, dưới mí mắt Lâm Quyên,

Tô Bối tự nhiên nấm tấy tay Văn Quốc Đống, chậm rãi đan mười ngón vào nhau.

“Người... Mấy người... Các người...”

Hai mắt Lâm Quyên gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt của Tô Bối và Văn Quốc Đống, trong cổ họng nhất thời không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tô Bối Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Quyên, hơi xua tan mây mù trong lòng, quơ quơ tay Văn Quốc Đống, nói một cách hờ hững: "Ông xã... Tối hôm qua làm nhiêu, chân mỏi quá... Anh ôm em trở vê được không?"

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.