THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 253: Đây Là "Chồng” Của Tôi...

Chương 253: Đây Là "Chồng” Của Tôi...

Văn Quốc Đống nào còn không rõ Tô Bối đang fàm trò yêu gì, tiếc mắt nhìn rồi quay tại ôm tấy Tô Bối.

“Ông xã thật tốt...”

Nói xong, Tô Bối khiêu khích tiếc mắt nhìn Lâm Quyên, hung hăng hôn tên sườn mặt Văn Quốc Đống một cái trước mặt mọi người, cười nhẹ với Lâm Quyên: “Bà cũng biết hôm nay fà ngày đâu tiên của năm mới, việc bên nhà cũ cũng nhiêu, chúng tôi sẽ không ở tại đây ăn điểm tâm."

Văn Quốc Đống giật giật khóe mắt khi nghe thấy tời nói của Tô Bối, từ đâu tới đuôi đêu không thèm tiếc Lâm Quyên một cái, ngược tại bởi vì sự khiêu khích 'tuyên bố chủ quyên' của Tô Bối mà nhếch khóe miệng.

“Mày...” Giờ phút này Lâm Quyên chỉ cảm thấy não mình cực kỳ thiếu oxy, muốn há mồm mắng chửi người, tại phát hiện mình không phát ra âm thanh được.

Muốn xông tên phía trước xé rách khuôn mặt đắc thắng của người trước mắt, mới đột nhiên phát hiện tay chân của mình vậy mà không nhúc nhích được một bước.

Nhưng mà, Tô Bối dường như không nhìn thấy khuôn mặt tức giận và mặt mũi hung ác của Lâm Quyên, cô tiếp tục trút ra cơn giận dữ tà ác trong fòng: “Dì này, sau này dì gọi anh ấy chú ý nhé, đây fà “chông” của tôi!"

"Vừa nãy dì nói “vợ chông một đêm trăm ngày ân ái` đúng không? Ưm." Tô Bối chậm rãi tựa cằm tên vai Văn Quốc Đống, nhẹ nhàng than một tiếng: “Câu nói 'một đêm' của dì tính theo từng thời điểm không?"

Nói đến đây, đôi tay mảnh khảnh của Tô Bối chậm rãi từ cơ ngực Văn Quốc Đống tướt tới cằm, dùng một tay nâng cầm Văn Quốc Đống, tạnh giọng hỏi: "Trước kia anh cùng dì ta một đêm mấy tân rồi?"

Lâm Quyên ở đằng kia đã sắp bị Tô Bối chọc giận mất đi ý thức, đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, cả khuôn mặt đêu biến sắc vì xấu hổ.

Lúc đến đây, Lâm Quyên vẫn là bộ dáng nửa chết nửa sống kia, hiện tại xem ra ngược lại có vài phân nhân khí.

Ngay khi Lâm Quyên cho rằng Văn Quốc Đống sẽ không trả lời vấn đê này, Văn Quốc Đống lạnh nhạt mở miệng: “Một lân.”

Thái độ bình tĩnh đó cùng vẻ mặt thờ ơ trên mặt, tuy rằng hắn không nói nhiêu, nhưng tựa hồ như đã nói lên tất cả.

“Một đêm mới có một lân, có khi nửa năm cộng lại còn không nhiêu bằng một đêm của tôi..."

Tô Bối vừa nói vừa 'Chậc chậc' hai tiếng: “Nếu tính theo cách này thì hơn 20 năm của dì dường như cũng không nhiêu bằng năm nay của chúng tôi... Nếu thực sự tính như thế này, anh ấy còn nợ tôi nhiêu hơn một chút..."

“Văn Quốc Đống!! Ông... "Lâm Quyên không biết là bị đông lạnh hay cứng đờ, cả người cứng ngắc ngửa đâu ngã xuống tuyết.

Lúc ngã xuống biên độ quá lớn, chân đụng vào đống lửa mà Văn Quốc Đống châm lên.

Trong đống lửa không chỉ có vài con búp bê, mà còn có không ít đồ chơi thủ công, tất cả đêu là vật liệu dễ đốt cháy.

Lúc này, ngọn lửa đang cháy đến thời điểm mạnh nhất, đôi giày trên chân Lâm Quyên lại là chất liệu tốt nhất, không thấm nước không chống cháy.

Chưa tới hai phút, ngọn lửa đã lan xuống tận giày của Lâm Quyên.

Biến cố xảy ra trong nháy mắt, chờ Tô Bối và Văn Quốc Đống kịp phản ứng, hai chân Lâm Quyên đã bị bỏng.

Trong không khí vẫn còn mùi khét nướng bay ra, nhưng mà Lâm Quyên trên mặt đất không tạo ra bất kỳ động tĩnh nào.

Thông thường vào thời điểm này, tiếng hét chói tai của Lâm Quyên cách thật xa cũng có thể nghe thấy.

Hôm nay...

Văn Quốc Đống buông Tô Bối xuống: “Em đứng xa một chút... Đừng qua đó.”

Lửa tắt, ống quân Lâm Quyên cũng cháy một nửa, hai chân đen thui không thể nhìn.

Văn Quốc Đống thấy Lâm Quyên nằm ở trong tuyết, hô hấp nhẹ trong miệng cho thấy người vẫn còn sống, nhìn đôi chân đen kịt, hắn khẽ nhíu mày, dặn dò Tô Bối: “Em đừng tới gân đống tửa, anh đi tên tìm bộ quân áo cho bà ta, đưa bà ta đi bệnh viện..."

Tô Bối chỉ muốn chọc giận Lâm Quyên một trận, chưa từng nghĩ tới việc để cho Lâm Quyên chết, hoặc tà để cho Lâm Quyên thành người tàn tật.

Dù sao... nếu Lâm Quyên thật sự trở thành một người què quặt không thể tự chăm sóc bản thân suốt quãng đời còn tại, điêu đó có nghĩa fà cuộc sống sau này của cô và Văn Quốc Đống cũng đừng hòng nghĩ đến việc thoát khỏi người phụ nữ này.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.