THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 255: "Dì À... Có Thể Dì Vẫn Chưa Phân Biệt Rõ Được Sự Thật..."

Chương 255: "Dì À... Có Thể Dì Vẫn Chưa Phân Biệt Rõ Được Sự Thật..."

Đôi vợ chồng vừa vê nhà họ Văn một chuyến, Lâm Quyên đã vào bệnh viện.

Những người nhà họ Văn nghe chuyện mà tới, đêu fà một tời khó nói hết nhìn hai ngưtởi.

Người khác có thể còn biết tiết chế một chút, Văn Uyển thì tại fà người chưa bao giờ biết hai chữ "tiết chế" tà gì.

Văn Uyển kéo tấy tay Tô Bpối, khuỷu tay huých nhẹ Tô Bối: "Hai người ngại sinh hoạt vợ chồng ở nhà cũ không đủ kích thích, nên chạy đến "giết" Lâm Quyên để tế trời đó hả?"

Vẻ mặtv Tô Bối tạnh nhạt, tơ đễnh vén tóc rủ xuống trên trán: "Chẳng tiên quan gì đến chị cả, chị chưa làm gì hết... Chỉ fà nói vài câu mà thôi."

Ai mà biết mấy câu đó của cô, cũng có thể khiến cho Lâm Quyên tức đến nỗi trúng gió.

Sau khi bác sĩ đi ra, Tô Bối thu hôi vẻ tạnh nhạt trên mặt, vẻ mặt £o tắng đi tới: "Bác sĩ, tôi... Bà ấy thế nào rồi?! Có thể chữa khỏi hay không?"

Tốc độ trở mặt của Tô Bối quá nhanh, cho dù £à Văn Uyển cũng không khỏi sửng sốt một chút.

"Tình hình không quá nghiêm trọng, chỉ cân gia đình hợp tác, điêu trị kịp thời cũng không phải tà vấn đê lớn, chỉ tà muốn khôi phục £#ại trạng thái có thể hoàn toàn tự £o tiệu như túc trước, khả năng £à hơi phiên phức...”

Đối với đột quy cấp tính mà nói, tình hình hiện giờ của Lâm Quyên đã được tính fà nhẹ rồi.

"Vậy là tốt rồi... Vậy là tốt rồi..."

Tô Bối cũng không muốn ngày nào cũng phải quấn lấy Lâm Quyên, không nói được lời nào, cuộc sống không thể tự lo liệu, cũng đúng lúc tránh cho Lâm Quyên đi ra ngoài nổi điên.

Lâm Quyên ở tình trạng bình thường, muốn để cho cô đỡ lo thì đã khó lại càng thêm khó.

Hiện giờ... Tô Bối lạnh mặt nhìn Lâm Quyên được điêu dưỡng đẩy ra khỏi phòng giải phẫu.

Mùng một đầu năm, Lâm Quyên xảy ra chuyện, ít nhiêu gì cũng ảnh hưởng đến người nhà họ Văn.

Lân này Tô Bối lại hoàn toàn không hề để tâm: "Vê thôi... Năm mới mà ở bệnh viện hết thì cũng chẳng có gì tốt cả... Bà ấy để tôi chăm sóc là được rôi..."

Rốt cuộc thì cũng là chuyện riêng của nhà anh cả Văn, chị em dâu nhà họ Văn cũng quả thật không tiện nói gì.

Mấy người nhìn Lâm Quyên rồi lại nhìn Tô Bối, thím ba nhà họ Văn tiến lên: "Chị..."

Theo thói quen mới vừa kêu một tiếng "chị..." xong, câu nói kế tiếp đã nghẹn trong cổ họng.

Thím Ba nhà họ Văn liếc qua nhìn Tô Bối, rồi lại nhìn Lâm Quyên méo xệch cả miệng, thấp giọng nói:

"Chị... Cứ dưỡng bệnh cho khỏe... Trong lòng đừng áp lực gì cả... Qua năm mới xong, chúng tôi sẽ quay lại thăm chị..."

"Đúng vậy... Bây giờ chị yên tâm mà dưỡng bệnh đi, đừng nghĩ đến những chuyện khác... Thân thể mình là quan trọng nhất..."

"Qua một thời gian nữa là tốt rồi, mùng một nhà nhiêu việc, chúng tôi vê trước đây..."

Ba chị em dâu nhà họ Văn chị một câu tôi một lâu, thái độ đối xử với Lâm Quyên vẫn còn ôn hòa khách sáo.

Thế nhưng chính là vì sự "khách sáo giả tạo" này, cùng với từ "Chị dâu cả" chưa đê cập tới.

Lâm Quyên vất vả lắm mới hòa hoãn lại, đang định mắng chửi đôi gian phu dâm phụ ngay trước mặt chị em dâu.

Còn chưa mở miệng, đã thấy được dáng vẻ ta đây của mấy người này, nhìn bộ mặt giả dối của ba người, tất cả những lời nói ra đêu là mấy lời có lệ với mỉa mai, đúng là miệng nam mô, bụng một bô dao găm.

Lâm Quyên cố gắng đưa tay ra muốn giữ ba người lại.

Thế nhưng ba chị em dâu lại giống như không hiểu được sự căm hận cùng với ý muốn giữ người ở lại trong mắt Lâm Quyên. Su khi nói xong thì không hê quay đâu lại mà đi ra.

Như này là đã nói rõ thái độ của bọn họ với Tô Bối cho Lâm Quyên thấy.

Sau khi mấy người kia đi mất, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Lâm Quyên và Tô Bối.

Lâm Quyên bất lực nhìn trân nhà bệnh viện, ánh mắt tràn đây sự tuyệt vọng: "Hộc... Lòng... Lòng... Lang...

Dạ... Sói!"

Trước đây bà ta ở nhà họ Văn... Đã bao giờ chịu uất ức trắng trợn như này.

Từ trước đến giờ mấy người kia trái gọi chị dâu, phải gọi chị dâu, bây giờ bà ta còn chưa chết... Đã tẫn đi xa tắc rồi...

Nghĩ tới đây, Lâm Quyên nhìn thấy Tô Bối thì trong fòng tại tức giận xộc thẳng tên đâu. "Đê... Tiện..."

Lời chửi bới không rõ trong miệng Lâm Quyên, nghe vào tai Tô Bối tại không hề kích động một chút nào.

Tô Bối kéo chiếc ghế sô pha mêm mại tới bên cạnh Lâm Quyên, buồn chán mà câm fấy một quả táo gọt chơi: "Dì à à... Có lẽ bây giờ dì vẫn chưa phân biệt được rõ hiện thực nhỉ..."

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.