[Dục Khát (Cao H)]
Chương 256: Chồng Tôi Sợ Tôi Mệt Mỏi
Chương 256: Chồng Tôi Sợ Tôi Mệt Mỏi
Lâm Quyên dùng hết sức để nghiêng đâu, trơ mắt nhìn cửa, hoàn toàn không để Tô Bối vào trong mắt.
Đương nhiên tà Tô Bối biết Lâm Quyên đang đợi ai: "Đừng nhìn nữa... Anh ấy không có ở bệnh viện đâu."
Nói rồi, Tô Bối dừng tại một chút: "Cho dù anh ấy có ở đây, có thể thay đổi được gì đâu? Nhỉ?"
"Bây giờ anh ấy tà chồng của tôi... Vậy thì bà cảm thấy anh ấy sẽ khiến tôi tức giận vì bà hả?"
Mới vừa rôi Văn Quốc Đống đưa Lâm Quyên tới bệnh viện, đã bị một cuộc điện thoại của Diệp Liệt Thanh gỌI ra ngoài.
Sự chờ mong trong mắt Lâm Quyên nhạt đi một chút, thế nhưng vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng.
"Không... Ông ấy... Ông ấy... Không... Thể..."
Nghe vậy, Tô Bối buôn bực nhìn Lâm Quyên, đến tận bây giờ cô cũng không hiểu Lâm Quyên có can đảm ở đâu ra, vẫn còn cố chấp khăng định Văn Quốc Đống vẫn còn có tình cảm với bà ta như vậy.
"Chậc... Chị dâu... Có phải bà ta còn tưởng rằng chị với bác cả em chưa từng công khai ở nhà họ Văn không..."
Văn Uyển đột nhiên nhẹ nhàng đi và từ cửa, có chút hả hê mà đánh giá Lâm Quyên đang nằm trên giường:
"Nhìn xem cái miệng này đã méo xệch thế này rồi... Chậc... Bác gái à... Bây giờ biết cái gì gọi tà báo ứng chưa hả..."
"Ngày trước ngoài miệng chẳng tích đức gì, hiện giờ chẳng phải là bị méo miệng rồi hay sao... Chậc... Xấu quá, không nhìn nổi..."
Tô Bối nghe lời Văn Uyển nói xong, mới nhận ra được điểm cố chấp của Lâm Quyên, bất chợt bật cười.
Lâm Quyên nghe vậy, hung dữ trừng mắt nhìn cô, tiếng thở dốc ồ ồ thể hiện tâm trạng tức giận của bà ta.
Tô Bối thu lại nụ cười, vẻ mặt đông tình nhìn Lâm Quyên: "Vốn chồng tôi kêu bọn họ tới... Cũng không phải là vì nhớ bà đâu... Anh ấy à... Chẳng qua là sợ tôi mệt mỏi vì người không liên quan thôi..."
Văn Quốc Đống kêu ba chị em dâu nhà họ Văn tới bệnh viện, nhưng cũng không phải là vì vẫn còn coi Lâm
Quyên là người nhà họ Văn, chẳng qua là sợ một mình cô ở bệnh viện bận rộn mà thôi.
Nghĩ tới đây, Tô Bối ác liệt nhếch môi lên: "Có thể đích thân “chăm sóc' bà, sao mà tôi mệt mỏi được chứ, chồng tôi ấy à... Đúng là cưng chiêu tôi quá mà..."
"Tôi ấy à... Chỉ mong sao ngày nào cũng được ở cạnh “chăm sóc' bà thôi đó..."
Tô Bối nhấn mạnh hai chữ "chăm sóc", ban đâu khi còn ở viện dưỡng lão, Lâm Quyên mắng chửi cô thế nào ấy nhỉ...
“Có biết hâu hạ người khác hay không..."
"Hơn nữa lại nói, không phải bà cũng muốn được tôi chăm sóc hay sao?"
"Cút... Cút..."
Lâm Quyên cắn chữ không mấy rõ ràng, thế nhưng hai chữ này lại vô cùng rõ ràng.
Có thể thấy rõ ràng rất hận Tô Bối.
Văn Uyển ở bên cạnh nhiệt tình xem trò hay, vừa thưởng thức vẻ mặt méo xệch của Lâm Quyên.
"Chị dâu... Chị nói xem hai chúng ta có giống nhân vật phản diện trong phim truyên hình không...Lấy sự đau khổ của người khác tầm niêm vui..."
"Như này vẫn chưa đủ đâu..." Tô Bối xoay người ngôi ở bên cạnh giường bệnh của Lâm Quyên: "Quả táo này cũng rất đất đó...”
Lâm Quyên nhìn động tác của Tô Bối, trong mắt tràn đây sự khuất nhục, tay run tên bân bật.
Thế nhưng Tô Bối giống như không nhìn thấy vậy, con dao gọt hoa quả trên tay khẽ £ướt một cái trên quả táo.
Chưa đến một fát sau, quả táo tành tặn đã bị cô gọt tinh tinh hết cả, khiếm khuyết đủ chỗ.
"Dì à... Dì xem quả táo này nè... Nó có giống như dì hiện giờ không?! Hửm?"
Tô Bối đưa quả táo tới trước mặt Lâm Quyên, con dao gọt hoa quả trên tay còn tại đột nhiên đâm về phía quả táo.
Chỉ nghe thấy "phốc" một tiếng, quả táo bị Tô Bối đâm ra một £ỗ, để tại trên quả táo một £ỗ nhỏ không sâu cũng chăng nông.
Lâm Quyên thấy thế, cuối cùng trong đáy mất cũng hiện tên sự sợ hãi: "Cô... Cô... Dám..."
Nghe vậy, Tô Bối cười nhẹ một tiếng: "Yên tâm, tôi sẽ không giết bà... Tôi sẽ để bà sống..."
"Chúng ta đêu tà những người tuân thủ pháp tuật, tàm sao mà đánh đánh giết giết được..."
Nghe xong, tâm trạng đang treo trên cao của Văn Uyển xem trò vui ở bên cạnh mới buông fỏng một chút.
Bộ dáng mới vừa rồi của Tô Bối, giống như muốn giết chết Lâm Quyên vậy.
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.