[Dục Khát (Cao H)]
Chương 257: Lần Sau Không Được Viện Cớ Kiểu Này!
Chương 257: Lần Sau Không Được Viện Cớ Kiểu Này!
"Chị dâu... Chị đúng tà..."
Lời còn tại, Văn Uyển còn chưa nói hết.
Cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, Tô Bối không thèm nhìn người ở cửa, tự cắn £ấy quả táo.
Văn Quốc Đống vừa đi vào phòng, chân mày đã nhíu chặt tại, không bước tới nữa mà nói với Tô Bối: "Bối Nhi... Chiêu nay còn có việc, chúng ta về nhà thôi..."
Tô Bối miệng cắn quả táo, trông thấy đôi mắt chờ mong nhìn Văn Quốc Đống của Lâm Quyên, vẫy tay với Văn Quốc Đống: "Ban nãy không cẩn thận nên bị trật chân... Anh qua đây cõng em đi..."
Văn Quốc Đống cau mày đi tới, quả nhiên nhìn thấy vết nước màu vàng trên chăn của Lâm Quyên.
"Em tại còn ăn nữa..."
"À... Không phải fà do táo này đất hay sao... Tiếc không bỏ phí đó..."
Tô Bối vừa nói miệng vừa cắn quả áo, dùng miệng đưa đến bên miệng Văn Quốc Đống: "Ưm..."
Văn Quốc Đống tròn mắt, ánh mắt tràn ngập sự bất đắc dĩ, đôi môi mỏng khẽ hé ra cắn lấy miếng táo trong miệng Tô Bối.
Tô Bối dùng miệng bón táo xong, khi muốn thưởng thức vẻ mặt của Lâm Quyên, Văn Quốc Đống lại đưa tay giữ Tô Bối lại, khiến cho nụ hôn này sâu hơn.
"Ưm... Chông... Chồng à..."
"Hộc... Hộc... Văn... Văn..."
PA... Á...Á...ÁA...Aa ad.
Lâm Quyên không còn chút sức nào mà há miệng, muốn lớn tiếng mắng chửi, thế nhưng không thể nào mắng nổi.
Cuối cùng, hai mắt trắng dã, lại ngất đi tiếp.
Văn Uyểh thấy vậy, cũng không nhịn được mà cảm thán một tiếng: "Má điên ghê..."
"Eo ơi... Hai người ghê tởm quá đi..."
Văn Quốc Đống ngước mắt lành lạnh nhìn Văn Uyển: "Cháu nói thêm câu nữa xem nào?"
Văn Uyển xoa xoa gai ốc trên cánh tay: "Hai người vẫn nên gọi bác sĩ đi... Như thế này... Sớm muộn gì cũng khiến người còn sống sở sở tức chết mất..."
Con bé cứ tưởng rằng mình cũng đã được coi là biến thái rồi, không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn.
Quả nhiên... Kể từ khi hai mạch nhâm đốc trên tình trường của bác cả cô ấy được mở ra, sau đó không bao giờ bình thường nổi nữa.
Tô Bối nằm trong lòng Văn Quốc Đống, hai mắt điêm đạm đáng yêu nhìn Văn Uyển: "Chị với bác em làm cái gì đâu? Tình cảm sâu đậm hôn môi cũng phạm pháp hả?!"
Văn Uyển nghẹn cứng họng: "Không phạm pháp... Thế nhưng đến cả luân lý cương thường..."
Nghe vậy, mặt Văn Quốc Đống lại càng đen sì: "Văn Uyển..."
"Vậy thì... Hai người cứ tiếp tục đi... Tiếp tục đi nha... Cháu đi gọi bác sĩ... Cháu gọi bác sĩ đây..."
Nói xong, Văn Uyển như bôi dầu vào chân chạy mất.
Tô Bối liếc nhìn Lâm Quyên, đưa tay vào cổ hắn dò xét.
Thấy thế, Văn Quốc Đống đột nhiên thò tay đẩy tay của Tô Bối ra, thấp giọng trách mắng: "Em không sợ bà ấy giả vờ sao?! Ngộ nhỡ cắn em một cái thì làm sao hả?!"
Tô Bối trợn mất nhìn hắn: "Em sợ bà ta bị chúng ta làm cho tức chết..."
Lâm Quyên có chết hay không không quan trọng, ngộ ngỡ trái tim của bà ta thực sự yếu ớt như vậy, bị hai người bọn họ khiến cho tức chết.
Về mặt pháp luật, bọn họ phải chịu trách nhiệm.
Văn Quốc Đống tức giận nhéo khuôn mặt nhỏ nhấn của Tô Bối: "Em mà cũng biết sợ bà ấy bị tức chết hả?!"
"Sao lại không sợ?!"
Văn Quốc Đống ôm lấy Tô Bối ngôi xuống ghế sô pha bên cạnh, ngôi xổm xuống.
" Anh làm gì vậy?"
"Không phải em nói bị trật chân hay sao..."
Tô Bối yên tặng: "À... Chẳng qua tà fừa anh qua đây ôm em thôi..."
Văn Quốc Đống ngước mắt tên, ánh mắt tạnh đi vài phân: "Lân sau không được phép ty cái cớ này nữa!"
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.