THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 275: Chỉ Làm Một Lần Có Được Không?

Chương 275: Chỉ Làm Một Lần Có Được Không?

Lâm Quyên bị Tô Bối cho uống thuốc, sau một túc đau khổ thì dục vọng trong cơ thể đã hoàn toàn chiến thắng tý trí.

Sau khi thuốc phát huy tác dụng, bà ta hoàn toàn vứt bỏ sự dè dặt và tôn nghiêm mà mở rộng hai chân ra ngay trước mặt Văn Uyển, gấp gáp muốn nhét vật kia vào trong người.

"Không đủ... Không đủ... Vẫn muốn nữa..."

Nhìn thấy thế, Văn Uyển khẽ nhíu mày, câm điện thoại quay £ại hình ảnh "đẹp đế" này £ại rôi gọi vào máy Tô Bối.

Nghe tiếng rên rỉ dâm đãng của phụ nữ ở đâu bên kia, Văn Uyển tri kỷ mở âm tượng hết cỡ rồi đặt bên cạnh Lâm Quyên.

Lâm Quyên đang bị tình dục thao túng đột nhiên nghe được hai giọng nói quen thuộc trong điện thoại thì vừa tức vừa hận, nhưng động tác trên tay tại không thể dừng tại.

"A... Tô Bối... A..."

Lâm Quyên vô cùng hận Tô Bối, hai mắt sung huyết đỏ bùng: "Con đê tiện!"

Thuốc kích dục khiến bà ta tên cơn hứng tình khốn khổ như chó nhưng cũng không cho bà ta dễ chịu.

"Mèo mả gà đông! Không biết xấu hổ... Đôi chó má! "

Nhưng mặc cho bà ta có chửi bậy thế nào thì Tô Bối ở đâu bên kia cũng không nghe thấy.

Hai người trên xe triên miên trong xe thật lâu, mãi đến khi tuyết đã phủ một lớp thật dày trên thân xe.

Văn Quốc Đống lau dọn hoa huyệt đã sưng tấy đỏ bừng cho Tô Bối, tinh dịch trắng đục bên trong đã chảy ra ngoài dính lên váy.

Hình ảnh này khiến toàn thân Văn Quốc Đống lại nóng lên lân nữa: "Tối nay không vê nhà cũ nữa."

"Hả?" Tô Bối mặc kệ Văn Quốc Đống muốn làm gì thì làm, nghe vậy trong lòng chợt rung động: "Anh muốn làm gì?"

"Làm em!"

Văn Quốc Đống tiện tay chỉnh trang lại chiếc váy lộn xộn trên người cô: "Hôm nay là ngày đặc biệt, tất nhiên phải chúc mừng thật hoành tráng."

Nói xong, Văn Quốc Đống chưi vào ghế lái rôi đánh xe lái theo hướng ngược lại nhà cũ.

"Ông xã.."

Tô Bối giật giật chân, hai đùi vô cùng đau nhức, làm suốt một đêm cộng thêm nửa ngày hôm nay nữa, lúc này hoa huyệt đã sưng lên thật rôi.

Văn Quốc Đống lái xe, không quay đâu lại nói: "Đừng phát tình... Lát nữa sẽ được hưởng thụ đủ!"

*

Trên đảo Phù Dung.

Từ sau bữa tiệc sinh nhật của Văn Quốc Đống lân trước, hai người không có thời gian đến đây nữa.

Hai chân Tô Bối run rẩy không thể đi được, suốt đoạn đường đêu do Văn Quốc Đống bế tới.

Trong nhà luôn có người quét dọn sạch sẽ nên cách bài trí trong phòng vẫn y hệt như lúc hai người đi.

Thế giới riêng tư thuộc vê Văn Quốc Đống giờ đã biến thành căn nhà ấm áp của gia đình nhỏ ba người.

Thay quân áo rôi ra tắm suối nước nóng...

Tô Bối lắc đâu: "Không đi... Mệt lắm..."

Nghe thế, Văn Quốc Đống cởi váy cô ra,bàn tay to không biết vô tình hay cố ý lướt qua đâu vú khiến toàn thân Tô Bối vô thức run rẩy.

"Văn Quốc Đống... Anh..."

"Dâm đãng... Tối nay em không chạy được đâu!"

Sau khi tột sạch đồ Tô Bối, Văn Quốc Đống bế người đi ra suối nước nóng.

Tô Bối vùng vẫy hai tân không được, cuối cùng đành thành thật dừng tại khi người hoàn toàn chìm trong nước.

"Thế đêm nay... Chỉ tàm một £ân thôi được không?"

Văn Quốc Đống cười như không cười nhìn cô một £át, sau đó đẩy kính mắt trên sống mũi tên, nói: "Em cảm thấy...

"Em cảm thấy có thể..."

"A "

Nghe vậy, Văn Quốc Đống cười tạnh, Tô Bối dán cả người tên người hắn, nũng nịu nói: "Chồng à... Em sai

TÔI...

Văn Quốc Đống từ từ nhấm hai mắt tại, để mặc Tô Bối dán cặp đào mẩy căng mọng fên người: "Vợ anh sẽ không sa..."

"Ông xã... Ừm..."

Tô Bối còn chưa mở miệng đã bị Văn Quốc Đống đặt tên bệ đá bên cạnh, bắt đâu hôn: "Ngoan... Đêm nay ông xã đã chuẩn bị một niêm vui bất ngờ... Bảo đảm sau khi vợ nhìn thấy sẽ câu xin anh làm em..."

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.