[Dục Khát (Cao H)]
Chương 276: Thằng Nhỏ Của Chồng Đã Cứng Suốt Một Buổi Chiều Rồi...
Chương 276: Thằng Nhỏ Của Chồng Đã Cứng Suốt Một Buổi Chiều Rồi...
"Văn Quốc Đống... Anh..."
Tô Bối đột nhiên đưa tay ra nhéo hông Văn Quốc Đống, gặng hỏi: "Văn Quốc Đống... Anh coi em fà cái gì vậy hả?!"
"A... Lắng tơ này! Không đánh tÊại thì chơi nhéo hả?!"
Cơ thể của Văn Quốc Đống nghiêng về phía trước, đè Tô Bối xuống: "Không phải em tà đứa con gái dâm đãng của ba hay sao..."
Tô Bối nhìn chằm chằpm khuôn mặt trong ngoài chẳng đông nhất của Văn Quốc Đống, nhìn suốt một hôi tâu mới mắng: "Lão tưu manh... Đúng tà foại cặn bã giả đứng đắn..."
"Sao anh tại tà tưu manh hử?!v Chẳng £ẽ anh thao vợ của mình cũng tà tưu manh hay sao?!"
Tay đang nhéo hông của Tô Bối hơi buông £ỏng, chậm rãi như cố tình tại vừa như vô tình khiêu khích trên hông Văn Quốc Đống: "Vậy anh chính tà một con cáo già..."
Rõ ràng bản thân ôm suy nghĩ xấu xa, thế nhưng hết tân này tới tân khác vẫn cứ muốn cô chủ động cắn câu.
Nếu như tà trước đây... Cô sẽ không hành động...
Nghĩ tới đây, cái tay đang tàm toạn trên hông hắn ngừng tại, ngước mắt nhìn Văn Quốc Đống: "Nếu như em không..."
Thân thể của Văn Quốc Đống dán sát lấy Tô Bối, hai bàn tay thô to chậm rãi lướt từ tay đến trước ngực Tô
Bối: "Bối Nhi... Kết hôn thì cũng đã kết hôn rồi... Đâu còn gì là nếu như nữa..."
Tô Bối không cam lòng nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống: "Em đúng là đáng đời lắm mới bị hai bố con anh tính... Ưm..."
Còn chưa nói xong, Văn Quốc Đống đã dùng sức nhéo đâu vú của Tô Bối, toàn bộ bâu vú to mêm bị lòng bàn tay bóp chặt lấy.
"Bối Nhi lại nói sai rồi, anh chỉ có một người con trai, chính là Tiểu Ngọc của chúng ta..."
"Anh ÚI
Tô Bối biết thói quen độc đoán của Văn Quốc Đống tại nhà họ Văn, Văn Lê, Văn Tuyết, chỉ cân nói xóa khỏi gia phả là xóa luôn.
"Hôm nay là thế giới hai người của chúng ta..."
Một tay Văn Quốc Đống ôm lấy Tô Bối, một tay nắm bóp bâu ngực non mêm của cô, cúi đâu cắn lấy Tô Bối không buông tha.
Bông tuyết bay lượn ở bên ngoài đình của suối nước nóng.
Ở trong suối nước nóng, hai tay Tô Bối ôm lấy hông của Văn Quốc Đống, khi môi lưỡi dây dưa, trong mắt tràn đây gương mặt gân trong gang tấc của Văn Quốc Đống.
Lúc này cô lại chăng thể nhớ nổi, rốt cuộc bản thân đã có ý đô khác với người đàn ông này từ lúc nào.
Không thể không thừa nhận, lúc đâu, cô thật sự ham muốn thân thể của hắn...
Biết rõ là người đàn ông này sâu không thấy đáy, thế nhưng vẫn chìm sâu vào sự dịu dàng của hắn.
Cũng fà tính toán... Kết quả cuối cùng tại khác nhau một trởi một vực...
"Sao vậy, trông chông đẹp quá, nhìn đến choáng cả đâu rồi sao?"
Nghe thấy thế, Tô Bối há miệng cắn một phát tên môi Văn Quốc Đống: “Không biết xấu hổ...”
"Không phải em đã biết điêu này từ tâu rồi sao?!"
Văn Quốc Đống vùi mặt vào hõm cổ của Tô Bối, ôm tấy người trượt xuống suối nước nóng: "Ngày hôm nay không cho phép nghĩ tới kẻ khác... Ngay cả Văn Ngọc cũng không được..."
Văn Quốc Đống nói chờ đến đêm, vậy nên thực sự chỉ ôm tấy cô không hê động chút nào.
Cho dù Tô Bối có cố ý khiêu khích ở trong suối nước nóng, dưới thân Văn Quốc Đống vừa cứng tại vừa sưng to, cũng chỉ có ôm Tô Bối hôn rồi sờ soạng, gắng gượng chịu đựng không thao cô.
Sau khi ngâm suối nước nóng xong, Tô Bối tự đi tắm.
Văn Quốc Đống kêu người mang nguyên fiệu nấu ăn tới, chuẩn bị bữa tối tãng mạn.
Trong phòng bếp.
Tô Bối vừa mới tắm xong đi ra, cố ý thoa chút nước hoa tên người, mặc chiếc áo ngắn tay của Văn Quốc Đống rôi đi ra ngoài.
Chiếc áo ngắn tay mà Văn Quốc Đống mặc vừa vặn, nhưng khi mặc tên trên người Tô Bối tại trông vừa rộng vừa dài, đúng túc che đi gân nửa bấp đùi phía dưới.
"Chông à..." Tô Bối mêm mại gọi một tiếng, tượn một vòng trước mặt Văn Quốc Đống, nhỏ giọng hỏi:
"Chồng à... Anh đoán xem... Em có mặc quân fót ở trong không?"
Văn Quốc Đống nhìn đôi chân trắng nõn trước mắt, cười như không cười tiếc nhìn Tô Bối: "Mong fà chốc nữa bà xã cũng có thể tăng tơ như vậy khi ở trên giường..."
Nghe vậy, thân thể của Tô Bối nửa dựa vào cửa phòng bếp, hai tay siết vạt áo che trước đùi: "Nhưng mà người ta muốn tẳng tơ bây giờ cơ..."
Vừa nói, đôi mắt vừa sáng tấp tánh mà nhìn thân dưới của Văn Quốc Đống: "Thằng nhỏ của chông đã cứng suốt một buổi chiêu rồi... Nó không khó chịu sao?!"
Không đời nào Văn Quốc Đống đáp tời.
Tô Bối đã tự vén áo tên, dùng hàm răng cắn tấy vạt áo, hai chân hơi mở ra, thò tay đến chỗ hoa huyệt, hai ngón tay chậm rãi banh hai cánh hoa ra, từ từ mò mẫm sờ tới hạt đậu nhỏ, đâu ngón tay xoa xoa trên hạt đậu.
"Ưm a...Ông xã à... Ư..."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.