THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 279: Văn Quốc Đống, Hắn Xong Rồi, Hắn Triệt Để Xong Thật Rồi...

Chương 279: Văn Quốc Đống, Hắn Xong Rồi, Hắn Triệt Để Xong Thật Rồi...

Lăn tộn đến tận nửa đêm, Tô Bối đã cạn kiệt sức tực được Văn Quốc Đống ôm về giường.

Tô Bối nằm tê tiệt trên giường, hoa huyệt dưới thân chỉ cân động đậy chân nhẹ một cái thôi cũng đau, chỉ cân động một chút thôi fà bên trong hoa huyệt £ại phun nước ra.

Văn Quốc Đống đi tắm, khoác chiếc khăn tắm vào rồi đi vào phòng bếp tiếp tục chuẩn bị bữa tiệc tăng mạn của hắn.

"A... Đau chết đi được! Văn Quốc Đống... Câm thú!"

Mới vừa mắng xong, điện thoại di động để ở cạnh giường của Văn Quốc Đống đã vang tên, Tô Bối tiếc nhìn điện thoại di động, không để ý.

Thế nhưng sau khi điện thoại tự tắt máy, Eại tiếp tục rung tên.

Tô Bối tiếc nhìn màn hình điện thoại của Văn Quốc Đống, tà một dãy số £ạ không £ưu tên.

Im tặng một túc, cuối cùng vẫn hô fên với bên ngoài: "Văn Quốc Đống..."

Trên hông của Văn Quốc Đống mặc một chiếc tạp dê, nghe vậy thì đi tới: "Sao thế?"

"Có một số £ạ, gọi anh mấy cuộc rôi đó..."

Nghe vậy, Văn Quốc Đống không hê đi vào cửa phòng, quay đâu bước đi rồi nói: "Bà Văn cứ nghe là được..."

Tô Bối nhìn bóng lưng của Văn Quốc Đống, không do dự mà bắt máy.

Điện thoại di động vừa mới được nối máy, đã nghe thấy một tiếng thét chói tai vang lên từ dâu dây bên kia, theo sau đó là tiếng gào thét điên điên khùng khùng của phụ nữ.

"Văn Quốc Đống! Ông có bản lĩnh thì ông giết tôi đi! Ông giết tôi đi!"

"Ông dám giết tôi không hả! Ha ha ha ha... Ông không dám! Ông không dám giết tôi!"

"Tôi nói cho ông biết, tôi có sổ sách, sổ sách đêu nằm trong tay tôi... Những năm nay ông làm gì tôi đêu nhớ hết... Ha ha ha ha..."

"Ông không dám giết tôi... Ông không dám... Chì cân tôi chết... Sổ sách sẽ bị lộ ra... ”

"Đến lúc đó, ông sẽ chết, cả nhà cũng phải chết cùng tôi! Ha ha ha..."

"Ông không biết nhỉ... Đứa con trai Văn Lê ngoan ngoãn của ông, là tôi kêu người ta làm nó. Nó cũng giống hệt con khốn Lâm Quyên ngu xuẩn kia, tin tưởng tôi nhất, bị tôi giày vò cho sống không ra sống, chết không ra chết nhưng vẫn tin tôi.”

"Không ngờ tới đúng không hả?! Văn Quốc Đống!"

Tô Bối nghe thấy tiếng mắng mỏ khi thì cười, khi thì khóc của Văn Tuyết ở đâu dây bên kia, trên mặt không hê thay đổi chút nào, sau khi xác định phía bên kia chỉ có một mình Văn Tuyết, thản nhiên trả lời: "Có một câu ngạn ngữ nói hay lắm, ngưu tâm ngưu mã tâm mã..."

"Bà biết rõ hai người bọn họ ngu xuẩn, thì bà có gì mà kiêu ngạo hả?!"

Đôi khi cô thực sự không hiểu được Văn Tuyết, rõ ràng nắm được trong tay con bài tẩy, sinh ra trong một gia đình khá giả, dáng dấp cũng không kém. Với loại bối cảnh gia đình này không phải là kẻ nằm thắng nhân sinh sao, thế nhưng lại chẳng hê có đâu óc mà gây chuyện trong nhà đến mức gà bay chó sủa.

"..."

Giọng nữ cứ khóc rồi cười tiên tục ở đâu dây bên kia, đột nhiên dừng £fại một chút, một túc £âu sau mới tại gào tên.

"Tô Bối! Là mày!"

Văn Tuyết vẫn không thể nào nghĩ ra được vì sao bản thân mình tại bị Văn Quốc Đống tống vào viện dưỡng tão, đến bây giờ mới bất giác nhận ra.

"Con đĩ này! Lại tà mày!"

Bà ta cũng biết việc Tô Bối tự nhiên "sinh non" khi ấy nhất định có gì đó mờ ám: "Rốt cuộc đứa bé trong bụng của mày fà ai?! Là của a1?!"

Nghe thấy giọng nói the thé của Văn Tuyết £ại vang tên, Tô Bối £iếc nhìn trân nhà, không nhịn được mà mắng một câu: "Đân độn!"

Văn Lê và Lâm Quyên tin tưởng một người ngốc như này thì tầm sao có thể thành sự được?!

"Mày nói cho Văn Quốc Đống biết, ông ta xong rôi, ông ta xong thật rồi... Ha ha ha..."

Tô Bối xoa xoa Fỗ tai bị hét đau cả ra: "Điên rôi thì đàng hoàng mà ở trong bệnh viện tâm thân đi. Ngoan ngoãn một chút. Nói không chừng ngày nào đó tâm trạng tôi tốt tên, sẽ dẫn tình nhân nhỏ của Diệp Liệt

Thanh đến thăm bà nhé..."

"Chờ đến khi bà gặp được nó... Điên thật rôi cũng tốt, xem như tà toại bỏ được một nỗi băn khoăn của bọn tôi...

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.