[Dục Khát (Cao H)]
Chương 280: Chuyện Nhà Chúng Ta Nghe Theo Bà Văn Hết...
Chương 280: Chuyện Nhà Chúng Ta Nghe Theo Bà Văn Hết...
"AT Tô Bối! Con khốn..."
Giọng nói của Văn Tuyết đột ngột ré fên, dọa cho Tô Bối sợ hãi run cả tay, trực tiếp cúp điện thoại.
Thế nhưng chỉ trong chốc tát, đâu dây bên kia Fại gọi tới.
Tô Bối không nghe, để chế độ im tặng, ném điện thoại di động sang bên cạnh, nằm £ì ở trên giường ngủ mất.
Mãi cho đến khi Văn Quốc Đống nấu cơm xong rồi vê phòng, Tô Bối mới nhìn điện thoại di động, hơn mấy chục cuộc gọi nhỡ, khoảng chừng trăm tin nhấn chưa đọc.
Tin nhấn không ngừng nhảy tên, màn hình suýt nữa thì bị chập chờn.
Văn Quốc Đống nhíu mày: "Bên kia nói gì vậy?"
"Là Văn Tuyết..."
"Ầm
Văn Quốc Đống không hỏi nhiêu, ôm tấy Tô Bối đi vê phía phòng ăn.
"Anh không hỏi em xem Văn Tuyết nói gì sao?!"
"Ä... Từ khi nó vào viện an dưỡng xong, hai ba ngày đâu cứ lảm nhảm suốt, một chữ cũng tiếc không sửa lại...
Tô Bối thấy Văn Quốc Đống nhắc tới Văn Tuyết không hê có chút kiêng ky nào, chỉ có một sự ghê tởm vô cùng, dừng lại một chút, hỏi: "Bà ta nói sổ sách gì đó..."
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Văn Quốc Đống lại tràn ngập sự khinh miệt: "Với cái đâu óc kia của nó ấy à... Làm sổ sách có kéo được người khác vào hay không thì anh không rõ, thế nhưng trái lại có thể kéo luôn bản thân nó vào đó."
Tô Bối:”...”
Quả nhiên, so với Văn Quốc Đống, cô vẫn còn non lắm...
Vậy mà lại đi tin lời nói từ một kẻ ngốc.
Văn Quốc Đống đột nhiên cúi người hôn lên môi Tô Bối một cái: "Yên tâm làm bà Văn đi, những việc khác không cân phải để ý đến."
"Sang năm anh sẽ tìm người đến dạy..."
"Hả?"
"Em ở viện Luật đã hơn hai năm, không có ý tưởng gì khác sao?"
Ánh mất của Tô Bối ảm đạm: "Em... Em không muốn..."
"Anh biết rồi..." Văn Quốc Đống không chờ Tô Bối nói xong, tiếp tục nói: "Vậy nên mới mời thây đến cho
em, nói trước để chuẩn bị một chút, không cân phải áp lực, năm nay không được thì để sang năm..."
"Yên tâm, chông em không để em đi cửa sau đâu, đêu tự em nỗ lực.”
ô Bối bu môi: oài miệng thì nói dễ nghe lắm... Vậy thì năm sau em về viện Luật sẽ bảo với bọn họ
“A” Tô Bối b "NÑ th dê nghe l Vậy th Luật sẽ b bọnh rằng anh đã bỏ em. Bây giờ em là một bà mẹ đơn thân."
Sắc mặt của Văn Quốc Đống lập tức cau lại: "Em thử xem."
"A." Tô Bối liếc mắt: "Văn Quốc Đống. Chút nhỏ mọn kia của anh viết hết lên trên mặt rồi, làm như vậy không phải để cho em hiểu rõ, cho dù có tự cố gắng như thế nào thì cũng bị người ta nói sau lưng là đi cửa sau, muốn khiến em có tâm lý phản nghịch, phải câu xin anh cho đi cửa sau thôi."
"Anh có biết xấu hổ không vậy... Có biết xấu hổ hay không hả! Đô mặt dày!"
Văn Quốc Đống nhíu mày: "Sao vợ lại nghĩ thế... Chông thực sự có lòng tốt mà..."
"Tin anh mới có quỷ!"
Kể từ sau chuyện đám người nhà họ Lâm tìm tới cửa kia trước, Tô Bối không hê muốn phối hợp với VănQuốc Đống rườm rà nữa, cũng lười quanh co với Văn Quốc Đống.
"Nếu như em chuẩn bị mất một năm... Năm ngoái mang thai đã trễ mất một năm rồi."
Tô Bối biết đây chính là sự khác nhau giữa Văn Quốc Đống và Văn Lê, đối với Văn Lê, cô chỉ là một công cụ để ứng phó với gia đình, là công cụ người để ngỗ ngược với Lâm Quyên.
Trong mắt của đại đa số đàn ông có quyên thế, vợ chỉ hợp ở nhà, cân thiết thì dẫn ra ngoài xã giao, khi không hữu dụng thì ở nhà làm một "người vợ" biết giữ phép tắc.
Bởi vì ở bên ngoài bọn họ có thể có vô số "hồng nhan tri kỷ" phong phú đủ loại khác nhau, Văn Quốc Đống thì khác, từ đâu đến cuối vẫn chưa từng đê cập đến việc sẽ để cô "Chỉ ở nhà".
"Được. Chuyện của nhà chúng ta đêu nghe bà Văn hết nhé."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.