THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 282: Nhân Ngôn Khả Úy*, Miệng Nhiều Người Xói Chảy Vàng.

Chương 282: Nhân Ngôn Khả Úy*, Miệng Nhiều Người Xói Chảy Vàng.

*Nhân ngôn khả úy: Thành ngữ chỉ tởi gièềm pha của thiên hạ thạt đáng sợ.

Câu nói bất ngờ của Tô Bối khiến Văn Uyển sững sờ hôi fâu vẫn không thể hoàn hôn.

"Chị dâu... Văn Tuyết ngu xuân đó... Chọc gì đến chị rồi sao...”

Trong cả nhà họ Văn này người mà Văn Tuyết hận nhất chính tà mẹ cô ấy, kế đến thì chính fà cô ấy. Thế

nhưng Văn Uyển không ngờ rằng mới chỉ sau một đêm.

Văn Tuyết sao tại có thể xúc phạm đến nữ chủ nhân tương £ai của nhà họ Văn một cách triệt để như vậy.

Tô Bối nghĩ đến tời nói túc phát điên của Văn Tuyết tối hôm qua, ánh mắt tối sâm tại: " Nhân ngôn khả úy,

miệng nhiêu người xói chảy vàng."

"Văn Tuyết rất ngu ngốc, nhưng đôi khi sự nguy hiểm của những người ngu ngốc như vậy tại thường tàn

nhẫn hơn những suy tính của người thông minh..."

Về "sổ sách" mà Văn Tuyết nhắc đến, tuy Văn Quốc Đống không nói gì, nhưng cô vẫn cảm thấy tâm trạng

của Văn Quốc Đống có gì đó không ổn.

Trước đó Văn Quốc Đống có nói nhà họ Văn đã bị sâu mọt tàn phá nghiêm trọng, cô sợ chuyện của nhà họ

Văn sẽ khiến Văn Quốc Đống bị tiên tụy, đặc biệt tà Văn Tuyết, cái thứ ngu xuẩn đó...

"Chậc. Văn Tuyết đúng tà vẫn như trước đây, cứ tiếp tục ao vào con đường chết một cách triệt để..."

Nếu đổi lại là một người khác thì đã biết điêu mà câu xin lòng thương xót từ lâu rồi. Nhưng thật không may,

Văn Tuyết làm gì có đâu óc, bà ta cứ thích đâm đâu vào con đường đến cái chết.

Sau Tết, thời gian nghỉ thai sản của Tô Bối cũng đã kết thúc, mọi thứ cũng quay trở vê nhịp sống bình

thường.

Mấy chị em dâu đêu ăn ý ở lại nhà cũ của nhà họ Văn, không ai rời đi. Mặt khác, Văn Uyểnh lại biến mất sau

khi khai giảng.

Nhà họ Văn vốn quạnh quẽ nhưng sau một năm số lượng người đến thăm đã dân tăng lên.

Sau khi ứng phó với một đợt người tới nhà họ Văn, thấy được ai cũng có ý thăm dò làm cho thím hai Văn

không khỏi cười lạnh: "Hai người bọn họ đúng là biết tránh chuyện phiên phức... Người không biết còn nghĩ

gia chủ nhà họ Văn là bác hai đấy..."

Tô Bối và Liễu Nhứ thường xuyên đi sớm vê khuya, căn bản là không có cơ hội chạm mặt đoàn người ghé

thăm. Vậy nên hiển nhiên là họ không cân phải đối mặt với những người này.

"Thời gian này chị nên nói ít chút đi. Lâm Quyên là bà cả nhà họ Văn hai mươi năm, bà ta đã làm được gì

cho cái nhà này chưa?"

Thím tư đang ngôi đan áo len bên cạnh lắc đâu. "Gia tộc nào mà không như thế? Thiên hạ rộn ràng, đêu là vì

lợi mà đến; Thiên hạ nhốn nháo, đều là vì lợi mà đ¡*... Mấy năm trước anh cả đã cản trở việc làm ăn của khá

nhiêu người..."

* Trong Sử Ký, Tư Mã Thiên viết: “Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai; thiên hạ nhương nhương, giai vi lợi vãng”

Gia tộc nào cũng nắm rõ đạo lý phải luôn đoàn kết thành một khối, nhưng khi có càng nhiêu người thì càng

phát sinh nhiêu vấn đề vê lợi ích khác nhau.

Nhà họ Văn chưa bao giờ thiếu những kẻ muốn tranh giành quyên hành quản lý gia tộc. Đặc biệt là khi các

trưởng bối trong gia tộc đã lớn tuổi. Trước đây họ vẫn có thể dễ dàng kiểm soát mọi thứ.

Nhưng bây giờ. A.

Mùa đông năm nay có vẻ dài hơn, mấy ngày nay Tô Bối không tiên tạc được với Văn Quốc Đống, nhà họ

Văn cũng ngâm hiểu không nên nhắc đến Văn Quốc Đống.

Trong khoảng thời gian Văn Quốc Đống biến mất, Tô Bối cảm nhận được rõ ràng fà giám đốc công ty tuật

muốn nói £ại thôi.

Chỉ tà Tô Bối chưa từng chủ động nhắc đến Văn Quốc Đống trong công ty tuật, nên tự nhiên cũng không có

ai hỏi thẳng Tô Bối.

Văn Quốc Đống biến mất, Diệp Liệt Thanh cũng thường xuyên vắng mặt. Ít xuất hiện đến mức ngay cả Văn

Uyển cũng không thể tìm ra.

Tô Bối đợi ở nhà cũ đến tận nửa đêm mới chờ được Diệp Liệt Thanh trở vê.

Diệp Liệt Thanh thấy Tô Bối đang đợi trong phòng khách thì không hê ngạc nhiên, không đợi mọi người hỏi

mà tập tức tên tiếng: "Đôi khi không có tin tức gì tại tà tin tốt nhất. "

Tô Bối cau mày: "Mất bao £âu?"

Diệp Liệt Thanh tắc đâu: "Tôi không biết, phải đợi xem sao đã..."

"Mấy ngày nay chú tàm gì vậy?"

"Việc công thông... Không tiên quan gì đến chuyện của anh cả."

Nghe vậy, Tô Bối mới thở phào nhẹ nhõm, có đôi khi nhàn rỗi chút cũng tốt.

Một ngày nọ túc gân tan ca, màn hình điện thoại Tô Bối đột nhiên xuất hiện một tin tức nóng hổi.

[Vương Lương - Phó bí thư Đảng ủy kiêm Phó Giám đốc Cục Tư pháp Thành phố Lâm, bị tình nghi vi phạm

kỷ tuật, pháp tuật nghiêm trọng nên đã tự nguyện ra đâu thú. Hiện đang tiếp nhận thẩm tra kỷ tuật và điêu

tra giám sát của Ủy ban kỷ fuật thành phố Lâm .]

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.