[Dục Khát (Cao H)]
Chương 284: Sao Hôm Nay Chị Dâu Lại Về Sớm Vậy?
Chương 284: Sao Hôm Nay Chị Dâu Lại Về Sớm Vậy?
Kể từ bữa ăn đó, tin đồn trong văn phòng đã ít đi đáng kể.
Tuy nhiên, Văn Quốc Đống vẫn không có tin tức gì, Tô Bối không có ý định đối phó với những chuyện ở nơi tàm việc, ctô vẫn đi theo con đường riêng của mình và đúng giờ rời khỏi công ty.
Nhà cũ nhà họ Văn.
Ngay khi Tô Bối bước vào cửa, cô đã thấy phòng khách chật cứng người.
Bà tão ngôi trên ghế chủ vị, mái tóc hoa râm và trang phục thời Đường kiểu cũ, mặt nghiêm túc tay chống gậy, trong khi đó, ba người phụ nữ tớn tuổi ngôi bên cạnh bà đêu có khuôn mặt buồn bã.
Sắc mặt bà £ão không tốt, ánh mắt quét mạnh qua ba chị em dâu nhà họ Văn đang có mặt ở đây: "Ba người các cô không thể đảm đương nổi việc trong đại, nếu không thể fàm chủ thì để người có thể tầm chủ ra đây..."
Nghe vậy, sắc mặt của ba chị em dâu nhà họ Văn có chút xấu đi, Văn quốc Đống đã mất tích gân một tháng, một tháng nay không ít người đã tới đây để thăm dò, để xem trò cười, đây còn là tân đầu tiên họ gặp phải người vừa đến đã nổi cơn tam bành với họ.
Nhất tà vị này tại còn fà trưởng £ão trong gia tộc, ngay cả Văn Quốc Đống cũng phải tịch sự gọi tà "bà thím".
"Bà thím... Không phải tà chúng cháu không thể... Chúng cháu không biết anh cả bây giờ đang ở đâu..."
"Đúng rồi đó bà thím... Anh cả đã không về nhà cả tháng nay rồi, cũng không ai có thể tiên tạc với anh ấy...
Bà thím cứ ngồi đây đến sáng mai thì anh cả cũng sẽ không quay trở vê sớm như vậy được..."
"Bà thím à... Muộn như vậy rôi, bà thím có muốn ăn chút gì trước không ạ?"
Ba chị em dâu nhà họ Văn đêu cố gắng thuyết phục, nhưng biểu cảm trên mặt bà lão vẫn không dịu đi một chút nào: "Nhà họ Văn như cây liên cành, cho dù xương có gãy nhưng gân vẫn nối liên."
"Bố của Quốc Đống do một tay thím và chú ba nó nuôi dưỡng... Nó không thể quên cội nguồn của mình..."
Bà lão nói xong dùng sức đập thật mạnh gậy xuống đất.
Thấy tâm trạng của bà lão không tốt, ba chị em dâu nhà họ Văn cũng không dám nói gì thêm.
Vài người phụ nữ trung niên với khuôn mặt buôn bã ở đẳng kia kịp thời lau nước mất: "Thân thích ở dòng nhánh chúng tôi có chuyện gì đêu đến đây nhờ cậy mọi người, thái độ mọi người không lạnh không nóng thì cũng thôi đi..."
"Nhưng bây giờ... Văn Quốc Đống lại nhẫn tâm nhìn chú ba của mình không còn người nối dõi nữa?"
"Nếu có chuyện gì xảy ra với mấy người Văn Bình thì Văn Tuyết cũng không thể chạy trốn... Để xem xem nó có muốn đại nghĩa diệt thân rồi tự tay đưa em gái mình vào tù hay không..."
"Giá như Văn Quốc Đống bình thường sẵn sàng chiếu cố thêm chút... Thì tụi Văn Bình cũng sẽ không đến mức làm như vậy..."
"Chỉ là... Mọi người đêu là họ Văn, dựa vào đâu mà Văn Quốc Đống lại chỉ nói một không hai với người trong nhà chứ...
"Nhưng nếu trong lòng nó có chú ba thì Văn Bình sẽ không đến nỗi này..."
Tô Bối đứng ở cửa một lúc, nghe vài người phụ nữ khóc lóc tố cáo Văn Quốc Đống "độc tài" và sự "không làm" của hắn, ánh mắt cô trâm xuống, đi vê phía mấy người đó.
"Nhà có khách mới tới sao? Náo nhiệt vậy?"
Khi thím hai của nhà họ Văn thấy Tô Bối đến, bà ta nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ ngôi, rồi bà ta ngạc nhiên chào hỏi: "Sao hôm nay chị dâu lại vê sớm vậy?"
Tô Bối ngôi xuống vị trí của thím hai nhà họ Văn một cách vô cùng tự nhiên, tiếc nhìn đồng hồ trên tay:
"Bảy tám giờ rồi, không còn sớm nữa... Đã ăn tối chưa?"
Tiếng "chị dâu" của thím hai khiến vài người có mặt ở đây nhìn nhau một túc.
Họ đã nghe tin vê "vợ hai" của Văn Quốc Đống, Văn Bình và những người khác cố tình không cho họ đến "tiệc trăm ngày" của con trai Văn Quốc Đống để "tàm bẽ mặt" hắn.
Đương nhiên, bọn họ chưa từng gặp Tô Bối, bọn họ từng nghe nói "vợ hai" của Văn Quốc Đống còn trẻ nhưng không ai ngờ tại trẻ như vậy.
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.