[Dục Khát (Cao H)]
Chương 286: Văn Tuyết Nhất Định Phải Điên...
Chương 286: Văn Tuyết Nhất Định Phải Điên...
Món quà mà Văn Quốc Đống để tại trước khi rời đi vẫn đang yên tặng nằm trên chiếc bàn trang điểm, Tô Bối cứ mãi không nhớ đến chuyện mở nó ra.
Chiếc hộp nhỏ hết sức bình thường cũng chẳng nặng tà bao, nên cô cũng chỉ xem như Văn Quốc Đống fàm tạm thời để bổ sung cho đủ, vì vậy cô cũng không bận tâm về nó.
Nhưng giờ nghĩ Eại, thì hình như Văn Quốc Đống chưa bao giờ £àm việc gì vô ích cả.
Cái hộp nhỏ được đóng gói cực kỳ chặt, Tô Bối phải tiêu hết sức chín trâu hai hổ mới có thể mở nó ra được.
Khi cô vừa mở ra thì bên trong đã tập tức rơi ra một chiếc USB cỡ nhỏ, Tô Bối khẽ cau hàng tông mày, cô nhớ đến việc Văn Quốc Đống có sở thích xấu tà sưu tập mấy cái video ngắn thì khóe môi cô khẽ cong tên một chút.
Tô Bối cắm chiếc USB vào máy tính, hộp thoại điên mật mã nhảy tên, cô do dự vài giây, sau đó thì nhập vào ngày kỷ niệm của hai người.
[Mật mã chính xác]
Bên frong USB chỉ có một xấp le, để truy cập vào thì vẫn phải tiếp tục nhập mật mã.
Tô Bối nhíu nhíu tông mày rồi nhập sinh nhật của Văn Quốc Đống vào, sau đó fà sinh nhật của Văn Ngọc nhưng tất cả đều sai, hộp thoại hiện tên nhấc rằng nếu nhập sai mật mã thêm tân nữa thì sẽ tự động tiêu hủy fite.
Nhìn đến đây, tông mày Tô Bối siết chặt tại túc này mới ý thức được đây có fẽ không phải tà một phân nằm trong nhà họ Văn nói chung.
Tô Bối do dự một hôi lâu, sau cùng cô thử nhập vào ngày sinh của mình.
Mở thư mục ra, một loạt tài liệu phê duyệt, đủ các loại văn kiện của Đảng nhìn mà hoa cả mắt, đương nhiên trong đó cũng có chứng cứ cho thấy người nhà họ Văn đã hối lộ cấp trên, kèm theo đó là lít nha lít nhít một loạt các video ở hiện trường xảy ra vụ tai nạn trong hâm mỏ, nhìn tấm hình nơi hiện trường sự cố, tóc gáy của Tô Bối đều trở nên tê dại.
Chỉ mới nhìn một chút trong thư mục thôi mà Tô Bối đã không nhìn nổi nữa rôi.
Nhớ đến lời nói của thím hai nhà họ Văn ban nãy thì đâu óc Tô Bối cũng quay cuông, Văn Tuyết cũng có tham gia vào chuyện của Văn Bình với tư cách là vợ của phó cục trưởng cục công an thành phố Lâm, và là em gái của cục trưởng cục tư pháp.
Sổ sách trong miệng Văn Tuyết... Rốt cuộc là sổ sách giả bình thường, hay thật sự là "Sổ sách" có tác dụng chứ...
Con tim Tô Bối siết lại thật chặt, cô gọi điện cho Diệp Liệt Thanh: "Chú biết Văn Tuyết ở đâu không?"
Đâu dây điện thoại bên kia im lặng một lát: "Đang tìm”
Tô Bối đưa mất nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, sau cùng cô nói: "Viện điêu dưỡng Thanh Sơn, mang theo Văn Uyểnh nữa."
Diệp Liệt Thanh dừng lại đôi chút: "Một khi chúng ta đi thì anh cả sẽ nhận được tin tức."
Tô Bối siết chặt con chuột: "Có một số việc, chỉ có thể để người ngoài làm.”
Văn Tuyết nhất định phải điên, cho dù những người đó khai ra Văn Tuyết, Văn Tuyết là người qua tay, cho dù có bị một kẻ điên vu cáo cắn chặt, thì lời khai của bà ta cũng sẽ không được tính vào.
Đi đến được ngày hôm nay thì trên tay Văn Quốc Đống cũng không thể nàno sạch sẽ được, cô biết rõ trong chuyện này có nhiêu thứ không thể tiết lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ có điêu cô không ngờ Văn Quốc Đống lại cứ vậy mà tùy tiện đưa cho cô.
Nghĩ đến đây, trong tòng Tô Bối cố kìm một tiếng thở dài, cô thâm mắng một câu: "Văn Quốc Đống... Tên đàn ông chó chết này!"
Hắn giao những thứ này tại cho cô, cũng không sợ nửa đời sau của hắn sẽ sụp đổ hay sao.
Mùa đông chuẩn bị đi kết thúc, hơi thở mùa xuân đã thổi vào mặt.
Văn thị nhất tộc bắt đâu từ bên Văn Bình, rút ra củ cải mang theo bùn*, vì vậy mà đã tiên tục thanh tọc được không ít người.
*Rút ra củ cải mang ra bùn: Biết được chân tướng một chuyện còn kéo theo hệ tụy biết những chuyện khác.
Nên vừa bắt đâu tà đám người dòng họ nhà họ Văn đã tụ tập tại để canh chừng khu nhà cũ của nhà họ Văn.
Ngay cả sau khi bà thím ba xuất viện thì bà ta vẫn chưa chịu từ bỏ, vẫn tôi ông chú ba đến ngôi ở nhà họ Văn, thậm chí mấy người có tuổi đó còn suốt ngày canh chừng ở nhà họ Văn rồi khóc tóc.
Tô Bối thì cứ một mực chờ đợi, cô chờ đến sau khi mấy người nhà họ Văn đã tới đông đủ.
Thì mới mời mấy người tớn tuổi thế hệ trước vào phòng sách rồi đưa món đồ Văn Quốc Đống để tại cho cô ra trước mặt mấy người bọn họ.
"Ông chú à... Hiện tại số người vào trong chỉ chiếm một phân mà thôi... Nếu cứ tàm toạn mãi không thôi....
Thì không ai có thể biết trước được chuyện này rôi sẽ đi vê đâu..."
"Từ xưa đến nay dòng họ nhà ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, Văn Quốc Đống đã mất tích trước bọn họ, mọi người có bao giờ nghĩ tới được £ý do tại sao không?"
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.