THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 287: Em Chưa Có Chồng... Em Góa Chồng...

Chương 287: Em Chưa Có Chồng... Em Góa Chồng...

Ông cụ tớn tuổi nghe vậy yên tặng nhìn Tô Bối, buông đồ trên tay ra đứng dậy nói: “Tôi già rồi...”

Những người khác nhìn Tô Bối tà tiểu bối mà dám uy hiếp một cách ttrân trụi như vậy thì sắc mặt xanh mét nhưng không dám fàm gì: “Văn Quốc Đống điên rồi mới giao mấy thứ này cho cô...”

“Hừ. Cô ta ngược tại còn thông minh hơn so vpới Lâm Quyên!”

Tô Bối không tỏ rõ ý kiến: “Người nhà họ Văn đến cùng tà muốn đoàn kết đối phó với người ngoài, hay tà ăn cây táo rào cây sung, chắc hắn các vị hôm vnay sau khi trở vê, trong òng cũng nên hiểu ra.”

Nghe đến bốn chữ “ăn táo rào cây sung”, sắc mặt của mấy người thế hệ trước đêu khó coi, con cháu nhà mình hành xử như thế nào sao bọn họ £ại không biết được chứ, chăng qua £à bọn họ chỉ nhắm một mắt mở một mắt coi như không có chuyện gì xảy ra thôi.

Người duy nhất có thể nói chuyện được với Văn Quốc Đống tà “Ông chú hai” tại không muốn nhảy vào cái vũng nước đục này.

Bọn họ chặt mất cánh tay, cũng không thăm dò được cái gì, đến bây giờ cũng không biết được rốt cuộc Văn Quốc Đống có đứng sau việc này hay không.

Các trưởng £ão cho tà không có người phụ nữ nào trong nhà họ Văn tà được việc cả, chính vì biết rõ điêu này mới dung túng cho người phía dưới gây sự.

Nhưng hiện tại. Thứ quan trọng nhất cũng bị người tôi ra.

Mấy người họ nhìn nhau đánh giá tình hình hôm nay, Văn Quốc Đống. Sợ tà cũng gặp nguy hiểm.

Sau khi Tô Bối đuổi dám người trong dòng họ nhà họ Văn đi, nhà họ Văn cũng yên tĩnh trở lại.

Diệp Liệt Thanh bận đến nỗi chỉ hận mình không thể phân thân ra, sau khi vội vàng trở vê, hắn ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Bối, nhẹ giọng nói: “Trước khi anh cả đi... Anh ấy không mang theo gì?”

Tô Bối gật đâu: “Ư.”

“Khó trách...” Diệp Liệt Thanh châm một điếu thuốc: “Hai ngày trước Văn Tuyết đòi tự sát ở viện an dưỡng...”

Tô Bối nghe vậy con ngươi trâm xuống: “Hả?”

“Bây giờ bà ta không thể chết được.”

“Tôi biết.”

Dù thế nào đi nữa thì bà ta cũng là người nhà họ Văn, nếu ép bà ta chết, việc bọn họ làm bây giờ khác gì với chuyện Văn Tuyết làm năm đó.

Thời tiết ở thành phố Lâm dân trở nên ấm áp.

Tin tức trên mạng và TV yên lặng không một tiếng động, như thể phong ba đâu năm đã ngừng lại.

Tô Bối đang buôn chán ngôi lướt di động thì nhân viên tiếp tân đến gõ cửa văn phòng, đứng trước cửa nói:

“Trợ lý Tô... Có người đến tìm cô...”

“Hả? Là ai?”

Chị nhân viên lễ tân nở một nụ cười tiêu chuẩn với cô: “Rất nhiêu người, họ đang ở phòng khách VIP.”

“Cảm ơn.”

Tĩnh thân Tô Bối căng thẳng, bước chân cô hiện lên một tia hoảng loạn khó nhận thấy.

“Mau đi đi... Đừng để mọi người chờ lâu...”

*

Tô Bối thấp thỏm gõ cửa phòng khách, không biết từ lúc nào trên tay cô đã toát ra một tâng mồ hôi mỏng.

Cửa vừa hé ra, một bàn tay to lớn vươn ra kéo Tô Bối vào trong, rồi tiện tay khóa cửa lại.

Tâm mắt Tô Bối tối sâm, chóp mũi va vào lông ngực quen thuộc, cô khàn giọng quát: “Văn Quốc Đống!

Anh muốn chết đúng không!”

“Bây giờ ông đây chỉ muốn dục tiên dục tử!”

Văn Quốc Đống ôm chặt Tô Bối đè cô lên tường, cúi đâu hôn Tô Bối đang tức giận trong tay mình một cách thô bạo, hắn dùng hai tay thô lỗ cởi bộ đô công sở trên người Tô Bối.

“Ưm... Văn Quốc Đống... Đừng... Ưm...” Tô Bối cảm thấy thân dưới nóng lên, có một vật cứng nóng bỏng chọc giữa hai chân cô: “Văn Quốc Đống... Anh...”

Hai tay Văn Quốc Đống đặt lên bâu ngực mêm của Tô Bối, xoa mạnh vài cái, hắn nắm tay Tô Bối câm lấy dương vật cứng rắn của mình nói: “Nó nhớ bà xã dâm đãng...”

Tô Bối đỏ mắt trừng người đàn ông râu ria xôm xoàm: “Em chưa có chồng... Em góa chồng... Ưm...”

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.