THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 13: Huyết Long Chiến – Cánh Cửa Đến Đế Đô

Bầu trời Bắc Thành nổ tung trong ánh đỏ. Gió cuộn, sấm sét gào, đất rung chuyển như đang chứng kiến một vị thần trỗi dậy. Trên không trung, con thú khổng lồ kia rít lên — Huyết Long Trấn Môn, dã thú được nuôi bằng máu của hàng nghìn sinh linh, thân dài trăm trượng, vảy đỏ như sắt nung, khí tức bốc lên khiến người thường ngạt thở.

“Huyết Long... đúng là đứa con đáng thương của máu.” Diễm Tước đứng giữa trung tâm bão máu, Huyết Hải Kiếm trong tay, áo choàng tung bay, mái tóc đen bị gió cuốn ngược. Mắt hắn rực lửa đỏ, giọng vang như sấm: “Ngươi được tạo ra từ máu ta, mà giờ lại dám gầm với ta?”

Huyết Long rống lên đáp trả, tiếng gào của nó khiến trời đất nứt ra, từng dải sét đỏ phóng xuống, quét qua hàng dãy núi gần đó. Hàng trăm binh sĩ trấn thủ thành chưa kịp bỏ chạy đã hóa thành tro trong nháy mắt.

“Tốt.” Hắn cười khẽ, giơ kiếm lên. “Vậy để ta cho ngươi nhớ, ai là chủ nhân của máu trong huyết quản ngươi.”

Hắn khẽ niệm — “Huyết Thần Quyết – Tứ Thức: Huyết Long Dẫn Hồn!”

Huyết Hải Kiếm nổ tung trong luồng sáng đỏ, máu từ đất, từ xác, từ không khí cuộn lên như lũ. Từng dòng máu bay lên trời, tụ lại sau lưng hắn, hóa thành hình bóng một con rồng máu khổng lồ. Đôi mắt rồng đỏ lòm, nhìn thẳng vào con thú trên cao — cùng một ánh nhìn, cùng một linh hồn.

Hai Huyết Long gào rít, tiếng vang khiến không gian rạn nứt. Một bên là dã thú bị xiềng xích, một bên là hóa thân của Huyết Thần. Khi chúng lao vào nhau — trời đất hóa thành biển đỏ.

ẦM!!! Va chạm đầu tiên khiến cả Bắc Thành rung chuyển, tường thành nứt vỡ, máu văng tung tóe như mưa. Người dân hoảng loạn quỳ rạp, cầu khấn giữa cơn bão máu, nhưng lời cầu nguyện của họ chỉ tan trong tiếng gào thét dữ dội từ trên trời.

Huyết Long Trấn Môn phun ra một luồng máu đặc sệt, như dung nham đỏ. Diễm Tước vung kiếm, huyết khí tỏa ra như cánh, chém đôi luồng dung huyết kia, rồi xoay người, đâm thẳng vào ngực con thú. Lưỡi kiếm xuyên qua vảy đỏ, cắm sâu, nhưng máu không chảy — chỉ có ánh sáng đỏ lóe lên, như lửa đang cháy bên trong thân rồng.

“Ngươi còn dám kháng lại sao?” Hắn siết chuôi kiếm, máu trong cơ thể đồng loạt trào ngược, mạch máu trên tay nổi lên như dây rễ. “Máu này là của ta. Mở mắt ra mà nhìn chủ nhân ngươi đi!”

Trong khoảnh khắc, vảy trên đầu Huyết Long bắt đầu nứt. Máu từ miệng nó chảy ra, luồng sáng trong mắt mờ dần. Giữa tiếng gầm thê lương, nó dừng lại — rồi cúi đầu.

Diễm Tước lặng im. Một khoảnh khắc sau, máu từ thân rồng tan ra, hóa thành sương đỏ, xoáy quanh hắn, nhập vào Huyết Hải Kiếm. Cả thân kiếm sáng rực như mặt trời đỏ giữa đêm, run lên, phát ra tiếng rít giống tiếng rồng ngân dài.

“Ngươi đã nhớ rồi.” Hắn khẽ vuốt thân kiếm, giọng trầm: “Tốt. Từ nay, ngươi sẽ là huyết kiếm thật sự.”

Huyết Hải Kiếm thay đổi. Lưỡi kiếm dài hơn, hoa văn sống động như mạch máu chảy, ở giữa hiện rõ hình bóng của một con rồng đỏ uốn lượn. Ánh sáng từ nó tỏa ra xa đến tận chân trời, khiến mây tan, gió tắt.

Xa xa, những binh sĩ còn sống sót quỳ rạp, nhìn cảnh tượng ấy mà khóc thét. “Huyết Long khuất phục rồi... hắn... hắn đã nuốt cả máu rồng...” “Thần Võ Đế... người... phải biết chuyện này thôi!”

Diễm Tước thu kiếm, nhìn về phương Bắc. Trên trời, ánh sáng Đế đô mờ mờ ẩn hiện. “Cánh cửa đã mở. Bắc Thành không còn. Chỉ còn ta — và hắn.” Hắn cất bước, giọng khàn khàn vang vọng trong gió: “Thần Võ Đế, đế đô của ngươi… ta đến rồi.”

Bầu trời lại dậy sóng. Cát, máu, và gió đỏ cuộn lên như mở đường cho kẻ duy nhất dám thách thức cả thiên hạ.

Cuối chương 13 — Huyết Long Trấn Môn khuất phục, Huyết Hải Kiếm hóa long. Bắc Thành sụp đổ, cánh cửa vào Đế đô đã mở ra!

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.