Không gian trong đại điện Huyết Võ lặng đến đáng sợ. Hàng trăm ngọn đèn đỏ treo trên cao chập chờn cháy, phản chiếu ánh sáng máu trên tường, như những con mắt đang dõi theo hai sinh linh đứng giữa trời đất này.
Ở đầu điện, Thần Võ Đế ngồi trên ngai vàng đen khắc hình chín đầu rồng, giáp đỏ như lửa, tóc bạc dài buông xuống vai, ánh mắt lạnh như thép nung. Trước hắn, Huyết Thần Diễm Tước đứng thẳng, áo choàng rách nát, máu vẫn chảy từ vai, nhưng khí tức lại tĩnh lặng đến cực điểm. Hai người, một Đế, một Thần — hai cực của thế giới, giờ đối diện nhau chỉ cách vài trượng.
“Bao nhiêu năm rồi...” Giọng Thần Võ Đế vang trầm, sâu như đáy vực. “Ngươi vẫn không thay đổi. Vẫn ánh mắt đó, vẫn giọng nói đó. Ta từng tưởng ngươi chết rồi, Diễm Tước.”
Diễm Tước khẽ nhướng mày, giọng lạnh nhạt: “Ngươi giết ta một lần chưa đủ chắc sao? Phải để ta đứng trước mặt ngươi lần nữa mới tin à?”
Thần Võ Đế cười nhạt, ánh mắt lóe tia dữ dội. “Ngươi đáng chết từ khoảnh khắc ngươi phản lại ta. Ngươi từng là người mạnh nhất trong huyết đạo, nhưng ngươi muốn chia đôi quyền năng, muốn mở Huyết Giới, thách thức cả thiên đạo. Ta không thể để ngươi sống.”
“Huyết Giới…” Diễm Tước bật cười nhỏ. “Ngươi vẫn dùng lý do đó à? Ngươi sợ, Thần Võ. Ngươi sợ nếu ta mở Huyết Giới, thiên hạ này sẽ thấy ngươi không phải Thần — mà chỉ là một kẻ cướp máu của người khác để làm đế.”
Thần Võ Đế im lặng, bàn tay trên ngai vàng siết lại. Không khí dày đặc, sấm nổ ngoài trời, mưa máu bắt đầu rơi. Từng giọt rơi xuống sàn đá, phát ra tiếng lộp bộp nhỏ, nhưng trong điện, tiếng ấy như trống chiến vang vọng.
“Ngươi nói nhiều quá.” Hắn đứng dậy. Mỗi bước đi, nền điện lại nứt ra, khí huyết trong không gian bị hút về phía hắn. “Ngươi muốn báo thù?” “Không.” Diễm Tước đáp, ánh mắt rực đỏ. “Ta đến để đòi lại máu của mình.”
ẦM!
Hai người lao vào nhau. Khoảnh khắc đó, cả Đế điện nổ tung. Sóng máu quét qua, thổi bay tường và mái, biến toàn bộ hoàng cung thành biển đỏ. Huyết Hải Kiếm trong tay Diễm Tước rung mạnh, lưỡi kiếm hóa thành rồng đỏ phóng thẳng về phía ngai vàng. Thần Võ Đế giơ tay, từ lòng bàn tay hắn, một thanh kiếm ánh vàng hiện ra — Thiên Đế Kiếm, biểu tượng của quyền lực tối thượng. Hai thanh kiếm chạm nhau — vàng và đỏ, sáng và máu, thần và ma — va chạm nổ tung cả bầu trời!
Huyết Hải Kiếm gào thét, Thiên Đế Kiếm rít lên. Hai luồng lực đối kháng nghiền nát không gian, sóng năng lượng cuộn lên như bão. Hàng dãy cung điện phía sau vỡ vụn, hàng nghìn binh sĩ chết ngay trong khoảnh khắc, không kịp kêu một tiếng.
“Ngươi từng nói,” Diễm Tước hét lớn, giọng vang khắp trời, “ngươi là đế của nhân gian!” Hắn vung kiếm, máu bốc lên thành cột. “Nhưng ngươi quên mất, máu nhân gian này — là từ ta mà ra!”
Thần Võ Đế gầm lên, toàn thân tỏa ra luồng sáng vàng, đẩy ngược lại, khiến đất dưới chân Diễm Tước vỡ tung. “Huyết Thần chỉ là tàn dư của thời đại cũ! Thế giới này thuộc về ta — kẻ mạnh thật sự!”
“Kẻ mạnh thật sự?” Diễm Tước nhếch môi, đôi mắt lóe sáng, giọng lạnh như dao: “Vậy để ta cho ngươi thấy thế nào là máu thật.”
Hắn đặt tay lên ngực, thì thầm: “Huyết Mạch Thứ Tư – Huyết Hải Kiếm Tâm: Toàn Giải!”
Trong khoảnh khắc, máu trong không gian sôi trào. Trái tim hắn nổ tung, máu bắn ra từ ngực, rồi tụ lại trước mặt thành một đóa hoa đỏ khổng lồ. Từ hoa máu ấy, một tia sáng rực nổ bùng, chém thẳng lên trời — xuyên qua cả tầng mây đỏ!
Thần Võ Đế giơ kiếm đỡ, nhưng không kịp. Đòn chém ấy xuyên qua áo giáp hắn, rạch một đường sâu từ vai đến ngực. Máu vàng phun ra, bốc khói giữa không trung. Ánh mắt hắn biến sắc lần đầu tiên — kinh ngạc và giận dữ.
“Máu của ngươi…” Diễm Tước nói, giọng thấp và trầm, “cũng không khác gì máu ta. Vì ngươi vốn được sinh ra từ huyết khí của ta mà thôi.”
Không gian như đông cứng. Một cơn gió mạnh quét qua, mang theo mưa máu, thổi tung đuốc và cờ trong điện. Hai người đứng giữa cơn bão máu, một đế, một thần, máu hòa vào nhau trong ánh đỏ ngập trời.
“Ngươi...” Thần Võ Đế thở gấp, đôi mắt lóe sáng, giọng khàn đặc. “Ngươi nghĩ chỉ dựa vào thứ sức mạnh đó là thắng được ta sao?”
Diễm Tước siết chặt kiếm, ánh mắt lạnh lùng. “Không. Ta sẽ thắng bằng chính máu mà ngươi đã cướp.”
Hai bóng người lại lao vào nhau. Tiếng sấm rền vang, trời đất nghiêng ngả, máu trút xuống như mưa. Đế đô chìm trong ánh đỏ — chương mở đầu của trận chiến giữa Thần và Đế đã bắt đầu.
Cuối chương 15 — Ngai vàng máu nhuộm đỏ, Đế và Thần chạm kiếm. Máu phản nghịch đã quay lại, và lịch sử chuẩn bị đổi màu!