Buổi sáng đầu tiên tại Học Viện Huyết Mạch, mặt trời chưa kịp mọc, nhưng bầu trời đã sáng lên bởi ánh đỏ nhạt tỏa ra từ trung tâm quảng trường. Tiếng trống tim vang vọng khắp nơi — không phải tiếng trống thật, mà là nhịp đập của hàng trăm trái tim cùng đồng điệu. Huyết khí trong không gian dao động nhè nhẹ, như làn gió mỏng đi qua da thịt, khiến cả thế giới sống động hơn bao giờ hết.
Diễm Tước ngồi khoanh chân giữa hàng trăm học viên khác. Hắn mặc áo choàng trắng của Học Viện, không còn giáp đỏ hay kiếm trong tay. Trước mặt hắn là một bồn máu nhỏ, trong đó có một cánh hoa trắng đang trôi — cánh hoa huyết mạch, dùng để dẫn tâm người học đến sự đồng cảm với sinh mệnh.
Trên đài cao, Huyết Sư Tịch Liên chậm rãi cất tiếng: “Huyết đạo không bắt đầu từ giết, cũng không kết thúc bằng cứu. Máu không có thiện hay ác, chỉ có sự phản ứng với cảm xúc của người mang nó.” Ông nhìn quanh, giọng nhẹ như gió: “Bài học đầu tiên: hãy khiến máu ngươi nghe.”
Tiếng xì xào vang lên trong đám học viên. Một cô gái trẻ ngồi bên cạnh Diễm Tước, khẽ hỏi nhỏ: “Nghe máu? Là... sao?” Hắn không trả lời, chỉ nhắm mắt lại.
Bên trong hắn, huyết mạch khẽ chuyển động. Mỗi giọt máu mang theo ký ức của hàng vạn sinh mạng mà hắn từng cướp đi. Những tiếng hét, tiếng cầu xin, tiếng gào trong chiến trường năm xưa — tất cả đồng loạt vọng lại, như một biển âm thanh khủng khiếp. Máu hắn không yên, nó vẫn đang gào thét. Và trong từng tiếng gào đó, hắn nhận ra... chính bản thân mình cũng chưa từng im lặng.
“Máu của ta...” hắn thì thầm, “vẫn sợ.”
Đó là một điều hắn chưa bao giờ dám thừa nhận. Huyết Thần, kẻ từng khiến muôn dân run rẩy, lại sợ chính máu của mình — sợ phải đối diện với ký ức và tội lỗi mà nó ghi nhớ.
Bên trên đài, Tịch Liên khẽ mở mắt, như nhìn xuyên qua tâm của hắn. “Diễm Tước.” Giọng ông vang lên, không lớn nhưng chấn động cả linh hồn. “Ngươi đã nghe thấy rồi. Ngươi nghe được tiếng máu sợ hãi, nghĩa là ngươi vẫn còn người.”
Hắn mở mắt. Bồn máu trước mặt sôi nhẹ, cánh hoa trắng dần nhuốm đỏ — không phải vì hận, mà vì phản ứng với cảm xúc chân thật. Những học viên xung quanh sững sờ, vài người thì thào: “Cánh hoa máu chuyển màu... hắn đã kết nối được rồi.” “Nhưng mới ngày đầu thôi...”
Tịch Liên khẽ mỉm cười. “Ngươi đã làm điều mà nhiều kẻ phải mất cả đời để hiểu. Nhưng hãy nhớ, nghe máu không có nghĩa là điều khiển nó.” “Bước tiếp theo — hãy khiến máu ngươi tha thứ cho chính ngươi.”
Diễm Tước khẽ cúi đầu. “Tha thứ?” Hắn lặp lại, giọng thấp, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp. “Máu ta là tội lỗi của thế gian, làm sao tha thứ được?” Tịch Liên đáp chậm rãi: “Máu chảy để giữ sinh mệnh, không để trừng phạt nó. Nếu ngươi còn sống, máu ngươi vẫn chọn tin ngươi.”
Lời ấy như một thanh kiếm xuyên thẳng vào tim hắn. Hắn im lặng rất lâu, rồi từ từ đưa tay lên ngực. Huyết khí bên trong dần dịu lại, những tiếng hét mờ dần, thay bằng một nhịp đập chậm và đều. Lần đầu tiên sau hàng ngàn năm, máu trong hắn... im lặng.
Một giọt máu từ ngón tay hắn rơi xuống bồn, lan ra như sương mỏng. Cánh hoa trắng đã đỏ hoàn toàn, rồi sáng lên nhẹ nhẹ — ánh sáng ấy không chói, mà ấm. Một học viên ngồi gần bật khóc, không hiểu vì sao, chỉ thấy trong ngực mình cũng ấm lên.
Tịch Liên đứng dậy, giọng vang khắp quảng trường: “Các ngươi thấy chưa? Máu có thể lan sự giết chóc, nhưng cũng có thể truyền đi sự sống. Đó là đạo đầu tiên của huyết mạch — đạo lắng nghe.”
Diễm Tước nhìn ánh sáng đỏ lan ra khắp bồn, khẽ nhắm mắt lại. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy máu trong người không còn là gánh nặng, mà là nhịp thở. Bên tai, hắn nghe vang vọng giọng nói mơ hồ của Cửu U: “Thấy chưa... máu đâu chỉ biết giết.” Hắn khẽ mỉm cười, môi bật thành câu thì thầm: “Ừ. Máu... cũng biết sống.”
Cuối chương 21 — Huyết Thần nghe thấy tiếng máu của chính mình. Từ nỗi sợ, hắn tìm thấy sự bình yên đầu tiên — bài học mở đầu cho đạo huyết chân chính.