Đêm buông xuống Học Viện Huyết Mạch. Ánh trăng chiếu qua lớp sương đỏ, phủ lên mặt đất một màu ửng máu mờ mịt. Gió thổi nhẹ, khiến những cánh hoa trắng trong ao máu khẽ lay động — mỗi cánh đều như một linh hồn đang thì thầm.
Diễm Tước ngồi bên hồ, tay chống cằm, mắt nhìn xuống làn nước đỏ. Sau bài học sáng nay, máu trong hắn vẫn yên tĩnh lạ thường. Không còn tiếng gào thét, không còn nhịp tim loạn, chỉ còn một sự tĩnh lặng hiếm hoi — thứ cảm giác hắn đã quên mất từ hàng nghìn năm trước.
Nhưng giữa sự yên bình ấy, hắn nghe thấy... một giọng nói.
“Ngươi vẫn chưa hiểu hết đâu.” Âm thanh vang lên rất nhỏ, như tiếng giọt máu rơi xuống mặt hồ, nhưng lại vọng thẳng vào tâm trí. Diễm Tước mở mắt, ánh nhìn lạnh như lưỡi dao. “Là ai?”
Mặt nước bắt đầu gợn sóng, rồi từ trong đó, một hình bóng đỏ nhạt nổi lên — không rõ mặt, chỉ là một thân ảnh mờ ảo được tạo từ máu, giọng nói vừa già nua vừa trẻ trung. “Ngươi gọi ta là Huyết Linh cũng được.” “Ta là ý chí cổ xưa trong dòng máu mà ngươi đang mang.”
Diễm Tước khẽ nhíu mày. “Ý chí... của máu?” “Đúng.” Huyết Linh mỉm cười, làn máu quanh nó dao động như thở. “Máu không chỉ chảy trong cơ thể. Nó ghi nhớ, truyền đạt, và... nói.” “Ngươi tưởng ngươi nghe thấy tiếng máu của chính mình hôm nay là do ngươi giỏi à?” “Không. Là vì ta... cho phép ngươi nghe.”
Không khí xung quanh dần đặc lại. Diễm Tước không nói, chỉ nhìn thẳng vào bóng hình kia. “Vậy ngươi là thứ đã theo ta suốt từ kiếp trước?” “Phải.” Giọng nói vang khẽ, nhưng mỗi chữ như một nhát dao đâm vào tim. “Ngươi từng dùng ta để chém giết, để cướp lấy sức mạnh. Ngươi tưởng mình là chủ của máu — nhưng thật ra, ngươi chỉ là vật chứa.”
“Vật chứa?” Diễm Tước khẽ cười, nụ cười mỉa mai, nhưng trong đó vẫn có chút nặng nề. “Ta đã dùng máu này để hủy diệt đế quốc, để đứng trên tất cả, mà ngươi bảo ta chỉ là kẻ được mượn thân?”
“Chính vì vậy, ngươi mới sống sót.” Huyết Linh đáp, giọng vẫn đều, không giận không vui. “Nếu không có ta, thân xác ngươi đã vỡ vụn từ lâu. Ngươi nghĩ mình có thể chịu nổi lượng huyết khí của cả vạn sinh linh ư? Không, Diễm Tước. Ngươi và ta — là hai mặt của cùng một giọt máu.”
Gió lạnh thổi qua, mặt hồ dậy sóng. Một cánh hoa trắng trôi lại gần Diễm Tước, rồi tan ra trong làn nước đỏ. Trong khoảnh khắc ấy, hắn nhìn thấy những ký ức xa xăm hiện lên — những lúc hắn chém giết, lúc hắn gục ngã, và khi hắn trọng sinh... luôn có thứ gì đó giữ cho hắn tồn tại.
“Vậy ngươi muốn gì?” “Không gì cả.” Huyết Linh đáp khẽ. “Ta chỉ muốn nhắc ngươi rằng: máu không chỉ thuộc về ngươi. Ngươi không thể điều khiển nó hoàn toàn, cũng không thể chối bỏ nó. Nếu ngươi muốn thật sự hiểu huyết đạo, hãy học cách nghe máu của người khác.”
Diễm Tước khẽ động. “Nghe... máu của người khác?” “Phải. Mỗi người là một khúc nhạc, mỗi giọt máu là một âm thanh. Ngươi chỉ nghe được tiếng của mình, tức là ngươi mới biết một nửa đạo. Phần còn lại — nằm trong tim của người khác.”
Nói xong, thân ảnh máu từ từ tan vào hư không. Trên mặt hồ chỉ còn lại những gợn sóng nhỏ, rồi trở lại yên tĩnh như chưa từng có ai ở đó.
Diễm Tước ngồi lặng hồi lâu. Ánh trăng phản chiếu lên mặt hắn, nửa sáng nửa tối, như hai linh hồn đang giao tranh. “Nghe máu của người khác... sao?” Hắn lẩm bẩm, rồi bật cười khẽ. “Càng nghe, huyết đạo càng điên rồ.” “Nhưng... càng điên, càng thật.”
Phía xa, từ sâu trong học viện, Tịch Liên đang đứng trên tòa tháp cao, ánh mắt dõi theo hướng hồ máu. Trong tay ông là một quyển cổ tịch bìa đỏ, bên ngoài viết ba chữ cổ: “Huyết Linh Cổ”. Ông thì thầm: “Cuối cùng... ngươi cũng bắt đầu nói chuyện với nó rồi, Diễm Tước.” “Nhưng liệu ngươi có chịu nổi khi máu trong thiên hạ cùng lên tiếng?”
Trăng chìm dần, sương đỏ lại phủ xuống mặt hồ. Một đêm lặng, nhưng trong lòng đất, có gì đó đang thức giấc — thứ sâu hơn máu, và cổ hơn cả Thần.
Cuối chương 22 — Diễm Tước gặp Huyết Linh Cổ, linh hồn của máu. Huyết đạo mở thêm một tầng: không chỉ nghe chính mình, mà còn phải nghe máu của người khác — bắt đầu con đường thật sự của Huyết Thần.